Chương 1: Nhà Tang Lễ

Editor Mạnh Thường Ca

Thành phố K, nhà tang lễ.

Có lẽ là do cái thứ được gọi là dư độc của 5000 năm của chế độ phong kiến, hoặc là vì nỗi sợ hãi cái chết đã ăn sâu bén rễ vào tận xương tủy. Cái nơi được gọi là nhà tang lễ luôn mang đến cảm giác ớn lạnh trong lòng của người ta, bất giác mang lại cảm giác nghiêm túc và trang trọng mà không hề hay biết.

Đặc biệt là phòng chứa thi thể.

Những người tới nơi này, cho dù là tử tôn bất hiếu hay hồ bằng cẩu đảng cũng chẳng thể lộ ra nửa điểm vui mừng. Suy cho cùng mỗi người đều là người có thân phận, vẫn cần phải thực hiện một số ngụy trang cần thiết.

Thành phố K là một thành phố tuyến mười tám, nhà tang lễ cũng chẳng lớn nhưng việc làm ăn cũng được coi là thịnh vượng. Các quy trình trên cơ bản cũng giống như của một thành phố lớn, tất cả phương tiện trang thiết bị cũng đều rất đầy đủ.

Khi nhìn đống tro cốt màu trắng kia được đặt trong một chiếc bình trên một chiếc mâm sắt đưa ra, Lạc Tiểu Khê hai mắt sưng đỏ liên tục dùng khăn giấy lau nước mũi nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu, cô không thể tưởng tượng nổi ông cậu béo của mình cũng sẽ có ngày bị nhét vào trong cái hộp nhỏ như vậy.

Một đường nước mắt nước mũi giàn giụa đưa hộp tro cốt đến nơi gửi tro cốt, cung cung kính kính cúi đầu với tấm di ảnh chất phác ngây thơ, sau đó cô rời khỏi tập thể trong sự khen ngợi của các nhân viên công tác. Thật ra cô cũng rất muốn giải thích, mình chỉ đang bị cảm thôi chứ không phải thương tâm gì hết.

Cô và ông cậu béo là thân nhất duy nhất của nhau nhưng cô thật sự không cảm thấy thương tâm chút nào hết. Không phải do cô máu lạnh vô tình mà là do cô không nhớ rõ.

Cốt truyện cẩu huyết như này lại xảy ra ở trên người Lạc Tiểu Khê làm cô cảm thấy có lẽ sau này mình có thể viết một cuốn sách để tưởng nhớ trải nghiệm đầy kịch tính như một trò hề này của mình.

Một năm trước cô may mắn sống sót trong một cuộc tai nạn xe cộ, sau khi mở mắt ra ở trong bệnh viện, nàng giống như nữ chính phim truyền hình, đến mình là ai cũng phải hỏi người khác.

Bác sĩ nói với cô rằng, chiếc xe mà cô lái đã bị một phương viện vượt trái phép húc rơi khỏi cầu và rơi xuống sông ở thành phố A. Khi được trục vớt lên toàn bộ kính chắn ở trước xe đều bị vỡ nát, trong xe chỉ còn lại cô và một cậu bé 6 tuổi.

Sau khi được đứa nhỏ xác nhận danh tính và nhận dạng, các chú cảnh sát đã tìm ra được thân phận của cô.

Tên của cô là Lạc Tiểu Khê, là một cô nhi, không cha không mẹ, chỉ có một ông cậu thần côn, mỗi ngày đều đi khắp nơi để giả danh lừa bịp, bởi vì đi lừa đảo nên vô số lần bị đưa vào trại tạm giam. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở trong cô nhi viện, sau đó viện trưởng của cô nhi viện qua đời nên nơi đó cũng đã bị giải tán.

Đứa trẻ kia là con trai của cô, tên là Tô Hiên Vũ, nhũ danh gọi là Quân Quân, năm nay 6 tuổi. Nghe nói cô còn có một ông chồng tên là Tô Hàn, nghe nói là một giám sát công trường của một công ty xây dựng. Mà người này cũng đã mất tích mấy ngày trước hôm xảy ra tai nạn xe cộ.

Lạc Tiểu Khê cũng không cho rằng mình giống như cô bé lọ lem không nhà không xe, cũng không trông cậy sẽ có một ngày có một vị hoàng tử từ trên trời rơi xuống tặng cô một đôi giày thủy tinh. Cô cảm thấy mình là một cây cỏ dại ven đường, mặc cho bị người dẫm đạp và tàn phá như nào cũng vẫn không biết xấu hổ mà tỏa sáng. Vì thế mỗi ngày cô đều vùng vẫy trên ranh giới sinh tử với sức sống mãnh liệt kiên cường như cỏ dại.

Đang suy nghĩ ánh mắt của cô bị một bóng hình ở nơi xa thu hút, trái tim không tự chủ mà đập lỡ một nhịp.

Thân ảnh kia cao lớn đĩnh bạt, bộ vest được cắt may vừa người, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền. Nhưng mà Lạc Tiểu Khê không chút nghi ngờ rằng cho dù người này mặc đồ vỉa hè với giá mười đồng cũng có thể mặc ra được cảm giác như một người đang trình diễn thời trang ở Milan.

Người đàn ông có khuôn mặt tuấn lãng, đường nét thâm thủy, làn da lúa mạch xứng với cặp kính màu đen, quả thực giống như phiên bản đời thật của một bá đạo tổng tài, tuy cô biết đó cũng chỉ là một cặp kính không độ thôi, hắn đâu có bị cận.

Hắn tên là Hạ Tử Khiêm, là cố vấn trưởng của văn phòng tư vấn tâm lý và là chủ sở hữu của office building nơi công ty của Lạc Tiểu Khê. Nghe một chút này, cố vấn tâm lý là một nghề cực kỳ ngầu. Từ sau khi người đàn ông này đến, ông chủ trẻ tuổi đẹp trai của công ty cô đã bị ép thoái vị, ngoan ngoãn rơi khỏi thần đàn, phải nhường danh hiệu “người đàn ông muốn ngủ nhất” cho hắn. Vì thế, Hạ Tử Khiêm trở thành mục tiêu cho các cô gái chưa lập gia đình hay đã lập gia đình trong tòa nhà này để YY. Quên mất còn có cả cô, một người phụ nữ góa chồng, không rõ bạn đời, chưa ly hôn.

(YY: tự sướиɠ)

Người đàn ông này vẫn luôn rất nghiêm túc, lông mày luôn hơi nhăn, khuôn mặt nghiêm lại, toàn thân tản ra hơi thở cấm dục. Như các đồng nghiệp trong công ty đã nói, càng là kiểu người như vậy bạn càng muốn chinh phục và ăn sạch sẽ hắn, khát vọng được thấy mặt điên cuồng vì mình của hắn.

Nam thần trong tưởng tượng đang sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình, đối với phụ nữ mà nói là một dụ hoặc không nhỏ. Vì thế chỉ ngắn ngủi ba giây, vị nữ sĩ nào đó đã hình dung ra được một bộ phim thần tượng hai mươi tập cẩu huyết ở trong đầu để YY.

Nhưng mà đúng lúc này, một bên mũi của Lạc Tiểu Khê bỗng đau xót, nước mắt không khống chế được bắt đầu chảy xuống, sau đó là một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống theo xoang mũi, nguyên nhân sinh lý xảy ra bất thình lình đã làm gián đoạn mộng đẹp của cô, cô vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi ra lau đi nước mũi sắp chảy xuống ba nghìn thước.

Bệnh cảm này quả thực đủ phiền mà! Vừa rồi suýt chút nữa còn tưởng mình chảy máu mũi vì đang YY nam thần. Cô nghĩ thầm.

Cô thuận thế ngẩng đầu lên nhìn không trung, sắc trời hôm nay vô cùng âm u, trong không khí đều là mùi ẩm ướt. Tựa như chỉ cần duỗi tay ra là có thể ép nước ra khỏi không khí vậy. Cô im lặng cứ nhìn trời như vậy, nhìn những đám mây đen cuồn cuộn ở trên bầu trời.

Đột nhiên, bả vai của cô bị người ta nhẹ chạm mội cái, cô nghiêng đầu nhìn liền thấy nam thần đáng lẽ chỉ tồn tại trên bầu trời lại đang đứng bên cạnh cô, kiêu ngạo nâng cằm.

Đây là lần đầu tiên cô đứng gần đối phương như này, Cô phát hiện nam thần rất cao, hình như mình chỉ đứng đến bả vai của hắn. Cô nhìn từ dưới lên trên, tự hỏi góc nhìn này có giống với góc nhìn khi nhìn đám mây đen trên trời hay không.

“Cô cản đường rồi, xin nhường đường một chút!”

Giọng của hắn trầm thấp mang theo sức hút của một người đàn ông thành thục. Nhưng rõ ràng hơi có chút run rẩy, có lẽ là vì mất đi thân nhân cho nên cảm xúc có vẻ không quá ổn định, nhưng tựa hồ lại đang cố gắng hết sức để đè nén chúng.

Đây là biểu hiện mà một người đàn ông thành thục nên có!

Trong lòng Lạc Tiểu Khê yên lặng gật đầu khen ngợi. Người đàn ông thấy cô không có phản ứng liền không kiên nhẫn đẩy cô qua một bên.

Sức lực đàn ông rất lớn cho nên cô bị đẩy một cái liền hơi lảo đảo, suýt nữa đã bị ngã.

QUả nhiên! Nam thần vừa đẹp trai vừa dịu dàng không hề tồn tại, hoặc là nói đây là không phải là một tồn tại mà một phàm nhân như cô có thể gặp được.

Một giọt mưa lạnh băng chạm ở mũi cô, cô nghĩ, cô có lẽ biết nguyên nhân nam thần sốt ruột rồi. Quần áo quý giá như thế kia mà bị nước mưa xối vào rất có thể sẽ bị hỏng ngay lập tức, nghĩ cũng đúng là phí phạm của trời đi!

Những giọt mưa lạnh băng dồn dập không chút khách khí rơi vào trên người của cô, nhưng cô lại cảm thấy mát mẻ và dễ chịu.

Chắc mình có khuynh hướng thích bị ngược! Cô nghĩ thầm.

Đột nhiên trước mắt cô lóe lên, một đồ vật chuẩn xác đập vào trán cô, cô theo bản năng giơ tay lên, lúc cầm lấy mới nhận ra là một chiếc dù màu đen, đơn giản chẳng có hoa văn trang trí nào, hơn nữa —— thoạt nhìn rất đáng giá.

Cô ngơ ngác nhìn theo phương hướng kia lại chỉ thấy đèn của chiếc xe (BMW) của nam thần tiêu sái rời đi.

Nam thần chính là nam thần, vung ống tay áo đi cũng không mang theo một đám mây.

Cô chớp chớp mắt mở chiếc dù trong tay ra, xác định nó không phải cái dù bị hỏng, cô cho rằng tất cả là do sự tốt đẹp của nam thần chứ không phải có lẽ do đối phương không có nơi nào để ném đi thôi. Vì thế cô sung sướиɠ giơ ô lên, nghĩ mình có nên đi mua vé số không, như vậy mới không để phụ ngày may mắn của mình hay không.

Cầm chiếc ô được nam thân ‘tặng’ đi đến trạm xe buýt gần nhất, Lạc Tiểu Khê nghĩ thầm: Nếu như ở 10 năm trước, mình vẫn còn trẻ đẹp ở độ tuổi thanh xuân nhất của cuộc đời, gặp được nam thần như vậy chắc chắn cô sẽ da mặt dày, bất chấp hậu quả như nào cũng sẽ theo đuổi một lần! Cho dù không có kết quả cũng coi như là thành toàn cho thời niên thiếu của mình.

Nhưng mà, nhớ đến bộ dáng “bà thím già” của mình, hơn nữa còn có một đứa con đã 6 tuổi, toàn bộ tình cảm và nhiệt huyết mãnh liệt lập tức biến mất chẳng còn.

Cô nghĩ nghĩ rồi dùng ngón tay xoa xoa chiếc ô, cảm thấy có thể coi nó như vật kỷ niệm.

Lạc Tiểu Khê nhanh chóng đến trạm xuống xe, đó là một một khu dân cư cực kỳ cũ kĩ cổ xưa khép kín, tường gạch đỏ cực kỳ cũ nát, trên mặt tường loang lổ có thể dễ thấy được từ ‘tháo dỡ’ viết bằng sơn màu trắng rất to.

Nơi này đã từng là một nhà máy, chính là kiểu nhà máy tổ hợp trong truyền thuyết, có cửa hàng, trường học độc lập, nghe nói còn có cả Cục cảnh sát riêng, đương nhiên đây là những chuyện trước khi mở ra cải cách, sau đó doanh nghiệp quốc gia dần xuống dốc, khu nhà cứ thế cũng dần dần trở nên hoang phế, mọi người lần lượt dọn đi, trống rỗng, chỉ còn lại một số hộ gia đình bị cưỡng chế nhưng vẫn ngoan cường ở lại đây. Mọi người đều rất quen thuộc đều là bạn bè qua nhiều thế hệ, Trương thúc Lý thẩm chăm sóc lẫn nhau, tòa nhà ngang to như vậy cực giống một thôn xóm cổ xưa khép kín.

Nhìn thấy Lạc Tiểu Khê trở về, chú Lý ở trong căn phòng nhỏ mở cửa sổ chào hỏi cô: “Tế muội tử, cô đã trở lại rồi à?”

“Đúng vậy!” Lạc Tiểu Khê cười gật gật đầu, nói: “Chào buổi sáng, chú Lý!”

Nghe nói chú Lý đã từng là giám đốc của phân xưởng nhà máy này, sau đó con trai ông rất có tiền đồ đã xuất ngoại du học, hai vợ chồng già cũng không dọn đi, sau đó vợ ông cũng chết vì bệnh, con trai cũng nhiều lần ngỏ ý muốn đưa ông di dân ra nước nhưng đều bị ông từ chối. Nhưng mà hiện giờ nơi này chuẩn bị bị phá bỏ di dời, cuối cùng ông cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này để đoàn tụ với con trai.

Bước vào khuôn viên, hai bên là hai hàng bảng tuyên truyền bằng sắt, trên đó được khảm đá pha lê nhưng không biết đá đã rơi đi đâu từ bao giờ, bên trên vẫn còn dán giấy trắng viết một phần danh sách, tuy rằng đã không thể nhìn rõ được tên ở bên trên nhưng mà hai chữ ‘nghỉ việc’ lại cực kỳ kiên cường có thể thấy rõ được.

Mưa dần nhỏ lại, cô thu dù, lắc lắc cây dù trên con đường xi măng đầy ổ gà ngập vũng nước, đi tới khu chung cư ba tầng nơi cô ở.

Vừa bước vào tòa nhà chính là mùi ẩm mốc của kiến trúc xưa cũ, lại càng thêm nồng vào một ngày mưa dày như này .