Chương 51

CHƯƠNG 51

Khách nhân (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Một nụ hôn.

Hoàn toàn khác biệt với bụ hôn khi luyện tập quay phim, là trúc trắc bất an, lại dũng cảm dứt khoát.

Trác Duyệt nhắm mắt lại, run rẩy, cẩn thận mà nồng nhiệt, tựa như xử tử hiến tế, đem bản thân mình giao phó cho thần linh.

Một đoàn khí tức ấm áp kia xông tới, nam nhân đang khống chế mọi thứ bỗng giật mình chớp mắt, sau đó vô thanh cong khóe môi, cũng không cắt ngang lần lớn mật khó có được từ tiểu nô ɭệ hay thẹn thùng nhà mình. Đυ.ng chạm mềm nhẹ lưu luyến trên môi một lát, không có được sự đáp lại, Trác Duyệt có chút e lệ mở mắt ra, quẫn bách nhìn đối phương kêu: "Chủ nhân." Cậu không thể giải thích nụ hôn liều lĩnh này đại biểu cho ý nghĩa gì, có lẽ là muốn càng nhiều sự ấm áp đến từ người kia, lại có lẽ là khát cầu càng nhiều chú ý và yêu thương, một khắc kia, cậu không thể điều khiển chính mình làm như vậy. Mà hiện tại, nhìn đối phương, tim cậu đập loạn mất tiết tấu.

Phương Minh Diễn bất động thanh sắc nhìn cậu, sâu thẳm trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc khiến người ta không hiểu, phảng phất như đang che dấu tình cảm dâng trào, lại phảng phất như là không hề quan tâm.

Trác Duyệt không biết làm sao hơi mím môi, lông mi run rẩy buông xuống che lại đôi mắt, vì bản thân mình lỗ mãng mạo phạm mà giải thích: "Chủ nhân, tôi sai rồi......"

"Sai ở đâu?" Động tác trên tay nam nhân lại lần nữa kịch liệt, khiến Trác Duyệt chống đỡ không nổi, yếu đuối nằm trên sô pha.

"Ngô ân...... Vừa rồi tôi không nên, không nên...... Hôn ngài." Cậu ngã vào du͙© vọиɠ, bị kɧoáı ©ảʍ và tâm trạng xấu hổ tra tấn lẫn nhau, đứt quãng nói.

"Có một số việc, đã bắt đầu liền không thể đổi ý." Một câu này như nói cho cậu nghe, lại như nói cho chính mình. Phương Minh Diễn nâng cằm cậu, cúi người hôn xuống.

Bất đồng với trước đó, nụ hôn này mang theo ý vị xâm lược nồng đậm. Anh giống như một mãnh thú săn mồi, không cho con mồi bất cứ cơ hội nào chạy trốn. Bàn tay lại cho người dưới thân càng nhiều kí©h thí©ɧ kịch liệt, ngay khi Trác Duyệt bị kɧoáı ©ảʍ quấy nhiễu mà hé miệng thở dốc, lưỡi nam nhân đồng thời nhanh chóng mà dễ dàng xâm nhập mở rộng khoang miệng nhỏ nhắn, ngăn những rêи ɾỉ trong cổ họng, hóa thành tiếng động ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Cường thế chiếm giữ như vậy, Trác Duyệt không có một chút năng lực chống cự. Môi bị nghiền thành màu đỏ nộn nộn mê người, lưỡi tùy ý giao triền cùng một chỗ với đối phương, nước bọt giao hòa nóng ướt nhuộm đẫm hai cánh môi, thậm chí còn tràn xuống khóe miệng trong những động tác kịch liệt. Trái ngược với kỹ xảo điêu luyện của nam nhân, Trác Duyệt không biết lấy hơi để thở, không khí trong l*иg ngực từng chút bị tiêu hao hầu như không còn, phảng phất như giây tiếp theo liền muốn hít thở không thông mà chết. Nhưng càng làm cho cậu khó có thể thừa nhận là hạ thân dưới sự đùa giỡn của nam nhân mà kɧoáı ©ảʍ cơ hồ ngập đầu kéo đến, thân thể hoàn toàn thoát ly khống chế.

Trước một khắc cao trào tiến đến, Phương Minh Diễn mới rút lui khỏi miệng cậu, dùng thanh âm trầm thấp ra lệnh bên tai cậu: "Nô ɭệ, ta cho phép ngươi bắn ra."

Du͙© vọиɠ bị đẩy lên tột đỉnh, Trác Duyệt giống như con cá nhỏ bị giam cầm trong khô cạn được trở về vũng nước, run rẩy uốn cong lưng, khóc nức nở ô ô kêu lên. Bạch trọc phun ra, một thoáng lúc đó trong đầu phảng phất như có một quả pháo hoa thật lớn nổ tung ra, những vệt lửa đủ mọi màu sắc lóe sáng rồi thong thả rơi xuống, cuối cùng hóa thành một mảnh trắng xoá. Mọi cảm giác đều mất đi, như đang nằm trên đám mây mềm mại, lại như đang trôi nổi hư không trên biển lớn.

Dần dần, có thể nghe thấy thanh âm rất nhỏ từ chính l*иg ngực mình, nhịp đập từng chút từng chút đều đều trở lại, cuốn theo tần suất của một trái tim khác, tương giao cùng một chỗ. Tầm mắt dần rõ ràng, cậu từ trong cao trào thất thần tỉnh lại, nhìn nam nhân vẫn bồi bên cạnh mình, nhẹ giọng kêu: "Chủ nhân......"

Phương Minh Diễn dùng ngón tay lau đi giọt nước ở khóe mắt cậu: "Khóc?"

Trác Duyệt xấu hổ không lên tiếng, tàn lưu của dịch thể đậm sệt trên bụng khiến cậu quẫn bách cuộn tròn hai chân. Khi nhìn thấy tay nam nhân dính bạch trọc, càng xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Du͙© vọиɠ đến từ chính bản năng, ngươi lại đè nén nó lâu lắm rồi." Phương Minh Diễn cong cong khóe miệng: "Đi rửa sạch, sau đó chuẩn bị bữa tối. Tối nay trong nhà sẽ có hai vị khách đến, ta cho phép ngươi mặc quần áo."

Bữa tối bốn người cũng không khó làm, nhưng trong quá trình Trác Duyệt vẫn luôn thất thần, trong đầu đầy những hình ảnh vừa rồi.

Cậu hôn anh, cậu hôn anh. Mọi động tác chậm rãi trở nên tuần hoàn vô hạn, mỗi biểu tình rất nhỏ của nam nhân, ánh mắt, động tác, đều khiến cậu hồi tưởng lại. Cậu có ý đồ thuyết phục bản thân, đây bất quá là phương thức ở chung bình thường nhất giữa chủ với nô. Bởi vì cậu lệ thuộc vào nam nhân, cho nên anh có thể làm bất cứ chuyện gì đối với mình. Nhưng đáy lòng lại bắt đầu sinh ra chờ mong kỳ lạ, chờ mong có gì đó bất đồng, dù chỉ là một chút.

Trong lúc cậu thất thần, khuỷu tay chạm đến cái đĩa dài đặt ở mép bàn, cái đĩa mất trọng tâm rơi xuống đất, vỡ toang trả lời cậu.

Cậu cả kinh, lập tức cúi người nhặt.

"Đừng động." Thanh âm trầm thấp từ phòng khách truyền đến, Phương Minh Diễn chậm rãi đi tới, nhìn nhìn mảnh vỡ cái đĩa trên mặt đất, quét mắt liếc nhìn cậu: "Như vậy là ngươi không muốn làm cơm?"

"Không phải, tôi vừa rồi......" Trác Duyệt muốn giải thích, lại bị ngắt lời.

"Nếu không phải, vì sao không yên lòng?"

Cậu cúi đầu: "Tôi sai rồi."

Nam nhân lấy một bao tay cao su thật dày từ trong tủ, nhặt những mảnh vỡ lên, sau đó dùng chổi quét sạch, bỏ rác vào túi dày, dán dấu hiệu vật phẩm nguy hiểm bên ngoài. Làm xong tất cả mới nói: "Phạt ngươi đêm nay trước khi ngủ quỳ một giờ, nếu ngươi vẫn tiếp tục không thể tập trung tinh thần, ta sẽ bắt ngươi quỳ trong L*иg Sắt, chỗ đó có cái gì chính ngươi rõ ràng."

"Vâng, chủ nhân." Trác Duyệt xấu hổ đáp.

CHƯƠNG 52