Chương 52

CHƯƠNG 52

Khách nhân (trung)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Thời điểm khách ấn vang chuông cửa thì Trác Duyệt vừa bưng canh cà chua cuối cùng lên bàn. Cậu lại nhìn thoáng qua bàn ăn, xác định đồ ăn chỉnh tề không có sai sót gì xong mới vội vàng chạy đến huyền quan, đợi Phương Minh Diễn mở cửa trước rồi đến đứng phía sau anh.

"Thật đúng giờ." Chủ nhà tiếu ý trầm ngâm nghênh đón hai vị khách vào nhà.

"Có chút tắc đường." Tầm mắt nam nhân mới vào dừng trên người Trác Duyệt một chút, trở lại trên mặt Phương Minh Diễn, hơi hơi nhướn mày. Phương Minh Diễn tức khắc cho anh một ánh mắt vô tội. Lúc này một vị khách khác có chút sửng sốt lên tiếng: "Di, anh không phải......" Ánh mắt dừng trên tạp dề của Trác Duyệt, cứng nhắc nuốt nửa câu sau về.

Trác Duyệt có chút cẩn thận đứng thẳng, nhẹ giọng chào hỏi: "Nhị thiếu, Hứa thiếu."

Người tới chính là Sở Dục và Hứa Diệp.

Hứa Diệp giúp Sở Dục cởϊ áσ khoác màu xanh đậm trên người anh xuống, cười cười với Trác Duyệt, nói: "Rất vui được gặp lại cậu."

"Đi treo áo cho khách." Phương Minh Diễn dùng ngữ khí ra lệnh. Một câu này công bố sáng tỏ thân phận của cậu, nói cho người khác biết Trác Duyệt không phải là khách, mà là người chịu sự chi phối của nam nhân.

Như vậy, chỉ có một khả năng.

Ánh mắt Hứa Diệp vòng vòng trên người Phương Minh Diễn cáo già lại vòng vòng qua Trác Duyệt đang thẹn thùng, trở lại trên người Sở Dục bên cạnh, cười đến ý vị sâu xa, đưa áo khoác trong tay cho Trác Duyệt. Gò má đối phương ửng đỏ tiếp nhận.

"Ăn cơm đi." Phương Minh Diễn nói: "Khó có khi hai vị bận rộn này rảnh rỗi đến thăm tớ, không thể để các cậu đói bụng trở về."

"Thơm quá." Hứa Diệp nhìn nhìn thức ăn trên bàn, phong phú mà ngon miệng: "Từ giữa trưa tôi vội vã họp nên chưa ăn no, hiện tại đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi."

Theo thứ tự ngồi xuống, Trác Duyệt xới cơm cho ba người, rồi cầm bát cơm của mình có chút xấu hổ đứng đấy, trong lòng bất ổn. Cậu không thể lấy tư thế của nô ɭệ đối mặt với Phương Minh Diễn khi có người ngoài, cho nên sợ hãi sẽ nghe thấy mệnh lệnh "quỳ xuống". May mà chuyện cậu lo lắng không xảy ra, Phương Minh Diễn nhìn cậu một cái, nói: "Ngồi xuống."

Trác Duyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nam nhân.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Sở Dục theo thói quen gắp đồ ăn cho Hứa Diệp, trùng hợp Phương Minh Diễn cũng gắp một khối thịt bò đặt vào bát Trác Duyệt, động tác và nhịp độ của hai người thập phần nhất trí, dường như phản chiếu trong gương, cả hai cảm thấy thú vị, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra tiếu ý.

Hứa Diệp nhìn nhìn Trác Duyệt im lặng không lên tiếng, có ẩn ý khác hỏi Phương Minh Diễn: "Bởi vì anh đã lâu không lộ diện trong câu lạc bộ, không ít SUB hỏi thăm tôi về anh, tôi nên trả lời như thế nào thì tốt đây?"

Nam nhân thản nhiên cười: "Lấy trí tuệ của Hứa thiếu, tất nhiên có đối đáp thích hợp."

"Thật không dám nhận mà." Hứa Diệp nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lóe lóe vụиɠ ŧяộʍ: "Sư Tử tiên sinh luôn luôn tuyên bố tuyệt không nhúng chàm người mới, tuyệt không ăn cỏ gần hang, cho nên trước khi nghe đáp án xác thực của ngài, tôi đây thật sự không dám đoán bừa quan hệ của hai vị trước mắt đây."

"Bá Tước làm sao cậu có thể lại dạy cậu ta tò mò với chuyện này như vậy chứ?" Phương Minh Diễn như cười như không chuyển đề tài sang người khác.

Sở Dục nhếch nhếch môi cười, giương mắt nhìn anh, chậm rãi nói: "Mọi việc luôn luôn phải có giả thiết lớn mật, lại càng cần chứng thực cẩn thận."

Hai người nhất trí tung hứng khiến Phương Minh Diễn chống đỡ không nổi, bất đắc dĩ cười: "Được được được, tôi thừa nhận tôi nhúng chàm người mới, ăn cỏ gần hang, vừa lòng chưa?"

Trác Duyệt ngồi một bên nghe anh nói như vậy, mặt nhất thời đỏ lên, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, yên lặng ngồi ở vị trí của mình nhìn chằm chằm hạt cơm trong bát.

Rốt cuộc cũng khiến cho Phương Minh Diễn chính miệng thừa nhận, Hứa Diệp cười như hoa, nháy mắt mấy cái với Sở Dục, vui sướиɠ hài lòng cắn thịt bò.

Ba người nói chuyện từ công việc đến giới giải trí, có nói đến chuyện phim "Nữ thần công lược", vai Hoa Triển của Trác Duyệt trong năm nay được đề cử cho giải phối hợp diễn xuất sắc nhất, Trác Duyệt mở to hai mắt nhìn.

"Khả năng đoạt giải là bao nhiêu?" Hứa Diệp hỏi.

"Số không." Phương Minh Diễn mỉm cười: "Tranh giải cùng cậu ấy có rất nhiều diễn viên gạo cội đã dốc sức cho vị trí "Phối hợp diễn" này từ lâu, bọn họ đều rất có duyên với khán giả."

"Thật đáng tiếc." Hứa Diệp thập phần tiếc hận: "Vậy không đến lễ trao giải kia nữa, xem người khác lĩnh thưởng không vui gì hết."

Phương Minh Diễn cười nhẹ: "Đối với nghệ nhân mà nói, đạt được sự chú ý của công chúng so với bản thân đoạt giải càng có ý nghĩa hơn."

Hứa Diệp ngạc nhiên.

Sở Dục không nhanh không chậm mở miệng: "Khi một gương mặt trẻ tuổi xuất hiện trong một đám lão nhân đức cao vọng trọng, ai sẽ càng nhận được nhiều sự chú ý?"

"Nguyên lai là như vậy." Hứa Diệp cười cầm lấy ly rượu: "Xem ra trước tiên nên chúc mừng Trác Duyệt một chút."

Trác Duyệt cầm lấy ly rượu trước mặt chạm với cậu một phát, vừa muốn uống liền bị người bên cạnh cướp mất từ trong tay. Phương Minh Diễn nhìn cậu một cái: "Cậu ấy gần đây không thích hợp uống rượu, tôi thay cậu ấy uống."

"Không phải anh không biết tiết chế lộng thương người ta đó chứ?" Hứa Diệp nhướn mày.

Nam nhân bật cười: "Kỹ thuật của tôi còn không đến mức dở như vậy."

"Ai biết anh có hay không nhất thời không khống chế được......" Hứa Diệp còn muốn nói tiếp, lại bị Sở Dục một tiếng nhàn nhạt "Hứa Diệp" ngắt lời. Cậu thấy biểu tình xấu hổ lại luống cuống của Trác Duyệt ngồi đối diện, tự biết nói lỡ, có chút ngượng ngùng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nói đùa, đừng để ý."

"Ân, không có việc gì......" Trác Duyệt đỏ mặt đáp lại.

"Đi chuẩn bị hoa quả." Phương Minh Diễn thay cậu giải vây.

CHƯƠNG 53