Chương 50

CHƯƠNG 50

Quyền lực (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Phương Minh Diễn đưa mắt nhìn cậu, như cười như không nói: "Chán ghét ta chạm vào ngươi sao?"

Vấn đề như vậy thì cậu nên trả lời như thế nào?

Trác Duyệt quẫn bách cắn môi dưới lưỡng lự một lát, nhẹ giọng nói: "Không chán ghét...... Tôi chỉ là có chút sợ......" Nói xong liền không còn dũng khí nhìn nam nhân trước mặt, khuôn mặt đỏ ửng quay sang nơi khác.

Mặc dù những lời nói vừa rồi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Phương Minh Diễn vẫn nghe được rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Trác Duyệt thẳng thắn biểu lộ cảm thụ của mình trước mặt anh như thế.

Ngón tay không xâm nhập, mà vòng lên thắt lưng thon nhỏ khẽ vuốt ve xoa nắn, hỏi: "Sợ hãi ta lộng thương ngươi?"

"Không phải......" Trác Duyệt cảm giác những bộ phận khác trên cơ thể đều mất đi tri giác, chỉ có nơi bị đôi tay kia đυ.ng chạm đến liền mẫn cảm không còn bộ dáng gì, mỗi ma sát nhỏ bé như bị phóng đại vô số lần, dễ dàng khiến cho bản thân mình quân lính tan rã. Cậu hô hấp càng thêm nặng nhọc, khóe mắt phiếm nước, miễn cưỡng mở miệng: "Tôi chưa từng làm...... Tôi, ân...... Không biết phải làm như thế nào......"

Không phải kinh hoảng do sợ anh lộng thương mình, mà là kinh hoảng chính mình làm không tốt.

Từ thống khổ bắt buộc ở chung, rốt cuộc bắt đầu trở nên cam tâm tình nguyện. Tiểu nô ɭệ thẹn thùng mà mẫn cảm của anh đã bắt đầu tiếp nhận nhân vật và phương thức ở chung như vậy, hơn nữa càng cho anh nhiều tín nhiệm và thẳng thắn thành khẩn.

Anh buông tay ra, tựa vào sô pha, nhìn nam nhân mê mang trước mặt: "Nô ɭệ, kế tiếp ta sẽ khiến ngươi cảm thụ đầy đủ và khiến người bày ra mọi du͙© vọиɠ của ngươi trước ta. Vì phần thưởng cho sự thành thật của ngươi, ta cho ngươi một quyền lựa chọn. Do ta động thủ, hoặc là tự ngươi làm."

Trác Duyệt ngưng một chút mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói, nhất thời quẫn bách không biết nên làm như thế nào cho phải, đỏ mặt cuộn ngón tay, xấu hổ khẽ gọi một tiếng: "Chủ nhân......" Trong giọng nói có năn nỉ xin tha, lại xen lẫn một chút ý vị làm nũng. Gọi xong cậu càng xấu hổ, muốn tránh lại không chỗ để trốn, cúi thấp đầu không lên tiếng.

"Không thích hai lựa chọn này?" Nam nhân thản nhiên mở miệng: "Cũng có thể, mấy thứ linh tinh đặt ở L*иg Sắt cũng sẽ tạo được hiệu quả như mong muốn.."

Trác Duyệt cứng đờ, kích động lắc đầu: "Không cần......"

"Nói cho ta biết lựa chọn của ngươi."

Cậu do dự một chút, hạ quyết tâm buông mi nói: "Tôi... chọn ngài."

Phương Minh Diễn buông mi cười khẽ, phảng phất như thổi một luồng gió ấm áp đến bên sinh mệnh trống rỗng, tạo nên một đồng lúa mạch tốt tươi trong lòng. Anh cầm lấy vòng cổ Trác Duyệt kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ vành tai hơi phiếm hồng của cậu, ghé vào lỗ tai cậu cố ý đè thấp thanh âm, một chữ một chữ nói: "Để ta động thủ là phải trả giá cao."

Xúc cảm nóng ướt và khí tức nhẹ nhàng chậm chạp khiến Trác Duyệt giật mình, trong lúc hoảng thần đã bị lật ngược cơ thể, ngửa mặt nằm trên sô pha. Rồi sau đó, bộ phận mẫn cảm giữa hai chân liền bị nam nhân trên người cậu cầm lấy. Cậu thở gấp một hơi, xấu hổ khép lại đôi mắt. Nhưng mà chỗ kia bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu không thể không mở mắt ra lần nữa.

"Nô ɭệ, nhìn ta." Bên trong con ngươi của Phương Minh Diễn như có sóng biển ôn nhu vô tận: "Dùng thân thể ngươi cảm thụ ta."

Sinh hoạt bình thường của Trác Duyệt được cho là thanh tâm quả dục, trừ thủ da^ʍ ra không có bất cứ kinh nghiệm gì. Cố tình còn bị người dùng phương thức dâʍ ɭσạи như vậy, trong lòng sinh ra một chút mâu thuẫn đối với du͙© vọиɠ, hơn nữa trước kia vẫn dùng thuốc, ngay cả tự an ủi cơ hồ cũng không làm. Hiện nay du͙© vọиɠ đè nén trong khối thân thể này lại dưới sự dẫn đường của một nam nhân khác mà triệt để tỉnh lại.

Tính khí thanh tú dưới khıêυ khí©h có kỹ xảo dần dần sưng lên, hiện ra tư thái hăng hái chiến đấu. Nhưng mà Phương Minh Diễn lại tựa hồ không muốn cho mọi thứ kết thúc quá sớm. Như có như không xoa nắn, luật động khi nhanh khi chậm, lúc lỏng lúc chặt nắm lấy khiến Trác Duyệt như vọt lêи đỉиɦ điểm, lại giống như rơi xuống đáy vực, như một chiếc thuyền nhỏ dưới sóng biển du͙© vọиɠ mà lênh đênh chìm nổi, phảng phất như có vô số điện lưu thật nhỏ tán loạn trong thân thể, mọi ý niệm trong đầu đều biến mất, duy độc chỉ có nam nhân trước mặt là chúa tể thế giới của cậu, cho cậu tất cả kɧoáı ©ảʍ và khó chịu.

Cậu ngửa đầu ra sau, lộ ra đường cong xinh đẹp nơi cổ họng, cơ nhục đùi trong buộc chặt, ngón chân cuộn tròn. Trong mắt có hơi nước mù mịt phiếm sắc thái tìиɧ ɖu͙©, biểu tình e lệ lại ẩn nhẫn bao hàm khát cầu không thể đè nén. Rêи ɾỉ và thở dốc xen lẫn cùng nhau, giọng nói trong trẻo nhiễm tìиɧ ɖu͙©, có sự gợi cảm mà ái muội khác thường. Sóng triều ồ ạt trào đến, một trận khó chịu muốn cầu mà không được qua đi, cậu rốt cuộc không nhịn được run rẩy mở miệng: "Chủ nhân, ô –"

"Ta đã nói, ta động thủ là cần ngươi phải trả giá cao. Không có sự cho phép của ta, không cho bắn." Phương Minh Diễn nhếch môi cười, dùng ngón tay vuốt ve từng rãnh nhỏ trên tính khí cực kỳ mẫn cảm, khiến cậu chấn động liên tục. Du͙© vọиɠ không ngừng tích lũy, khi sắp đột phá lại một lần nữa bị gắt gao giam cầm trong cơ thể, Trác Duyệt chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, rốt cuộc không còn chú ý đến xấu hổ hay cái gì khác, thì thào trong miệng nói: "Buông ra, buông ra...... Tôi chịu không nổi ......"

Nam nhân nhướn mày, cánh tay cầm chặt thêm vài phần: "Loại ra lệnh cho chủ nhân này, là ai dạy cho ngươi?"

"Tôi sai lầm......" Cậu khóc nức nở cầu xin tha thứ: "Chủ nhân, cầu ngài......"

"Giải thích hoàn toàn không có thành ý." Phương Minh Diễn cố ý kéo dài thời gian để bồi dưỡng độ nhẫn nại của Trác Duyệt, cho nên vẫn khống chế được tiết tấu.

Nhưng mà ngoài dự kiến của anh là, người dưới thân sau khi nức nở cầu xin tha thứ không có kết quả, dùng cánh tay hơi chống nửa người trên, sau đó ngẩng mặt, chủ động dán lên môi anh.

—-

Tiểu Lan: Ôi tốn máu :(((

Mộc: Đếm xem, mang tiếng truyện SM mà đến chương này mới có H a~~~

Tiểu Lan: Đây cx k tính là H cơ :(( chỉ nhá nhá hàng chút xíu :(( truyện nhà mình thiệt trong sáng, thiệt cấm dục ~~"