Chương 49

CHƯƠNG 49

Quyền lực (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Nam nhân hiểu rõ mình dùng phương thức tàn nhẫn như thế nào, hiểu rõ Trác Duyệt vô cùng kinh hoảng, cũng hiểu rõ trạng thái như vậy mà vẫn phục tùng mệnh lệnh là phải dùng cố gắng lớn nhường nào. Loại phục tùng này thành lập dựa trên sự tin cậy tuyệt đối của Trác Duyệt đối với anh. Anh muốn cậu tuân theo mệnh lệnh mình, hoàn toàn giao phó bản thân cho mình. Anh muốn rằng trong quá trình này cậu sẽ không tự gây thương tích cho bản thân. Do vậy lúc này cậu mới bất an và áy náy như vậy.

Con ngươi tối đen mà thâm thúy của Phương Minh Diễn có ám quang mềm mại lưu chuyển. Nhân lúc cậu nghẹn ngào luôn miệng hối hận mà giải thích, người trước mặt bỗng nhiên cúi người dán lên môi cậu, khiến câu "Xin lỗi" tiếp theo còn chưa kịp nói ra chặn lại trong miệng.

Gương mặt trước mắt bỗng nhiên phóng đại, hơi thở ấm áp lượn quanh gò má. Cảm giác mềm mại khi đôi môi chạm nhau khiến Trác Duyệt triệt để cứng đờ. Trong đầu trống rỗng, chỉ mở to hai mắt kinh ngạc nhìn đối phương.

Nam nhân hôn cực kỳ ôn nhu, lướt nhẹ qua, đυ.ng chạm và ma sát nhỏ vụn như đang an ủi. Trác Duyệt bắt đầu bình tĩnh lại dưới nụ hôn thình lình này, hàng mi dài run rẩy, con ngươi đen nhánh như là nai con ôn thuần.

"...... Chủ nhân?" Khi đôi môi tách ra, cậu có chút mê mang nhẹ giọng gọi.

"Nô ɭệ, ngươi thuộc về ta." Phương Minh Diễn nhìn cậu, đôi mắt kia phảng phất như lỗ đen vũ trụ có thể hút tất cả mọi thứ vào: "Vô luận ta làm gì đối với ngươi, đều hợp lý."

Sắc mặt Trác Duyệt từ trắng bệch dần dần chuyển sang màu hồng, hơi co quắp mím môi.

"Vừa đúng ba phút." Nam nhân đứng dậy, thực hiện lời hứa ôm ngang cậu ra khỏi thư phòng. Cả người Trác Duyệt đều là mồ hôi lạnh, uống chút nước ấm mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Thấy trên cổ Phương Minh Diễn có mấy vết máu bị mình cào, thập phần áy náy, yên lặng cầm cồn và miếng bông tiêu độc lau qua cho anh.

"Biết nô ɭệ lộng thương chủ nhân phải nhận trừng phạt gì không?" Nam nhân ngồi trên sô pha trong phòng ngủ hơi híp mắt nhìn cậu.

Trác Duyệt quẫn bách lắc đầu, nói: "Không biết......"

"Tình huống như vậy hai mươi roi, hai ngày giam cầm, còn cố ý thì trừng phạt tăng gấp bội." Phương Minh Diễn nói xong, thu hết bộ dáng khẩn trương vì đã mạo phạm lại không dám cầu tình của tiểu nô ɭệ vào đáy mắt, nhếch nhếch môi cười: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta ngoại lệ cho ngươi một cơ hội sửa sai."

Ánh mắt Trác Duyệt nháy mắt sáng lên, như là trăng sáng lộ ra trong mây mù.

Nam nhân nắm lấy vòng cổ cậu, kéo cậu vào lòng mình, sau đó ra lệnh: "Từ giờ trở đi không cho lộn xộn, cho đến khi ta vừa lòng mới thôi."

Trác Duyệt không biết Phương Minh Diễn muốn làm gì tiếp, giờ phút này hai chân cậu mở rộng, trần trụi ngồi xổm trên đùi đối phương, tư thế này khiến cậu xấu hổ muốn chết, huống chi hai người đối mặt, tiếp cận gần như vậy. Nam nhân thản nhiên tựa vào sô pha phía sau, híp mắt lại, như đang giám định và thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, anh gập ngón tay vuốt ve gò má Trác Duyệt, trêu đùa hầu kết phía dưới, xẹt qua xương quai xanh, lưu luyến điểm nhỏ nhô lên bên ngực trái. Ban đầu chỉ đơn giản đυ.ng chạm vỗ về chơi đùa, rồi sau đó kẹp nó giữa hai ngón tay, nhu bóp vân vê lôi kéo. Trác Duyệt luôn cấm dục, tiểu quả mẫn cảm kia quả thực không chịu nổi cố ý chơi đùa như vậy, một lát liền đứng thẳng, nhan sắc hồng nhạt mê người. Phương Minh Diễn nhìn bộ dáng cậu thẹn thùng lại luống cuống của tiểu nô ɭệ, trong mắt đầy ý cười, tay lại dùng chút lực kéo núʍ ѵú đáng thương kia một chút. Chớp mắt cảm giác đau đớn hóa thành tê dại lan tràn, Trác Duyệt run lên, nhịn không được phát ra một tiếng rên cùng thở gấp.

"Nói cho ta biết thân phận của ngươi." Động tác trên tay nam nhân cũng không dừng, chuyển sang bên ngực khác. Một phương là DOM cao nhất – kỹ xảo điêu luyện, một phương là tân thủ SUB – mẫn cảm cấm dục. Trác Duyệt hoàn toàn không thể ngăn cản trêu chọc như vậy, lại không dám động, chỉ kéo căng thân thể: "Tôi là nô ɭệ của ngài."

"Nói cho ta biết quyền lợi của ngươi."

"Tất cả quyền lợi của tôi đều do...... A –" Ngón tay nam nhân di chuyển đến cái bụng mềm mềm, khıêυ khí©h tính khí lõα ɭồ giữa hai chân cậu, dùng đầu ngón tay khẽ gãi khẽ nhéo lỗ nhỏ nhạy cảm, kí©h thí©ɧ như vậy khiến Trác Duyệt kịch liệt run rẩy, ngay cả trả lời cũng khó có thể tiếp tục.

"Ai chấp thuận đáp án một nửa của ngươi, ân?" Phương Minh Diễn dùng bàn tay bọc lấy túi tinh hoàn, tùy ý xoa nắn.

Trên người Trác Duyệt nổi lên ửng hồng, hô hấp càng thêm cấp bách, cường đỡ nói: "Chủ nhân...... Tất cả quyền lợi của tôi đều do chính ngài ban cho......"

"Nói cho ta biết nghĩa vụ của ngươi."

"Ô — lấy lòng ngài......" Du͙© vọиɠ rục rịch, dần dần thức tỉnh trong thân thể. Cậu hơi khó nhịn ngửa ra sau, sương mù dần dần tràn trong mắt.

Nam nhân buông tiểu gia hỏa đã nhếch lên kia ra, một tay đỡ lấy eo cậu, một tay dò xét phía sau, vuốt ve hai cánh mông tròn trịa: "Nô ɭệ, mỗi bộ phận trên cơ thể ngươi đều thuộc về ta." Ngón tay xâm nhập kẻ mông, như có như không xẹt qua cửa động giấu trong chỗ kín, chậm rãi nói: ""Thuộc về" này đại biểu cho ta không chỉ có quyền sở hữu ngươi, còn có quyền sử dụng. Khi ta muốn sử dụng ngươi, ngươi không có quyền cự tuyệt."

Tìиɧ ɖu͙© chen chúc kéo đến như gãi ngứa, bị kẹt lại không thể phát tiết, lại khó có thể áp chế, khiến Trác Duyệt như bị tra tấn. Cậu khẩn trương đến mức cả người cứng nhắc, ngửa mặt há miệng thở dốc. Nhưng mà chủ nhân của cậu lại không nhanh không chậm khống chế tiết tấu, thong thả mà cường thế xâm nhập mỗi một tấc da thịt cậu, thời điểm đầu ngón tay anh để tại huyệt khẩu, cậu run rẩy phát ra một tiếng nức nở, sắc mặt phiếm hồng e lệ kêu: "Chủ nhân......"

—–

CHƯƠNG 50