Chương 39

CHƯƠNG 39

Giam cầm (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Trợ lý bên phía phim truyền hình thông báo có một đoạn kịch bản bị thiếu sót, Trác Duyệt ngây ngốc nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu trống rỗng, mặc dù đang nghỉ ngơi nhưng cả người cũng thực mỏi mệt. Cho đến khi xe rời khỏi trung tâm thành phố cậu mới nhận ra tuyến đường khác thường, hỏi: "Đây là đi đâu?"

Lâm Huy có chút ấp a ấp úng mở miệng: "Anh, Phương tổng nói muốn gặp anh."

Trác Duyệt giật mình trong lòng, hỏi: "Chuyện anh uống thuốc, cậu nói cho anh ta?"

"Anh, em không thể nhìn anh sa sút hơn nữa." Lâm Huy có chút bất đắc dĩ cắn răng: "Những loại thuốc kia không tốt với cơ thể, anh không thể tiếp tục uống."

Người ngồi ghế sau im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Anh ta cũng không giúp được anh."

Thời điểm Trác Duyệt bước vào số 15 Hàm Quán, Phương Minh Diễn hơi hơi nhíu mi.

Cả người gầy đi một vòng, chút thịt béo vất vả bồi bổ trước đây đều không thấy, cằm nhọn lại, trên mặt không có một chút huyết sắc, linh quang bên trong con ngươi màu đen kia cũng không còn sót lại chút gì, biểu tình có chút trống rỗng.

"Phương tổng." Lâm Huy thấp giọng chào hỏi.

"Cho cậu nghỉ một tuần." Phương Minh Diễn mặc áo len rộng rãi, buông xấp tư liệu trong tay xuống, nói: "Khoảng thời gian này cậu ta sẽ ở nhà tôi. Tôi đã bảo Thẩm Lạc hủy bỏ tất cả lịch trình gần đây của Trác Duyệt. Cậu đi xác nhận lại một chút."

Lâm Huy lên tiếng, vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua sắc mặt người đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Anh Trác Duyệt, em xin phép đi trước."

Trác Duyệt không đáp lại, chỉ im lặng đứng, đến khi trợ lý rời đi mới nhìn nam nhân trước mặt, nói: "Cơ thể của tôi không có bất cứ vấn đề gì."

"Chuyện này không do cậu định đoạt."

"Thời điểm tôi vừa mới có khởi sắc lại quyết định như vậy, đến cùng thì đây là ý của Phương tổng anh hay là ý của công ty?"

"Tất cả quyết định đối với cậu đều là ý của tôi, ý của tôi chính là ý của công ty." Nam nhân nói nhẹ nhàng như gió yên biển lặng.

Cậu nhíu mi: "Này căn bản không hề có đạo lý."

"Mặc kệ có đạo lý hay không, cậu đều không có quyền phản đối. Bên trong hợp đồng đã viết rất rõ ràng, tất cả hoạt động nghệ thuật của cậu do công ty chỉ định. Từ hôm nay trở đi, cậu thuộc quyền quản lý của tôi. Không có sự cho phép của tôi, công ty sẽ không sắp xếp bất cứ lịch trình nào cho cậu." Thái độ cường ngạnh kiên quyết của Phương Minh Diễn không che phép thương lượng, càng không cho phép phản đối.

"Tôi thật vất vả mới có chút tiếng như hiện tại, anh làm như vậy khác gì phá hủy tôi?" Cậu cắn răng chất vấn.

Con ngươi tối đen như mực nam nhân hàm chứa một tia tiếu ý trêu tức: "Hủy cậu căn bản không cần phức tạp như vậy. Tôi chỉ cần tìm bác sĩ làm một bài kiểm tra giám định thần kinh của cậu là có thể. Có chướng ngại tâm lý, nghệ nhân ỷ vào thuốc mới có thể khống chế tinh thần, cậu cảm thấy còn có ai nguyện ý tìm cậu quay phim?"

Trác Duyệt trong lòng run lên, lo sợ không yên nhìn anh.

Ngữ điệu của Phương Minh Diễn rất chậm: "Khoảng thời gian tiếp theo, tôi sẽ dùng phương thức của tôi để giải quyết vấn đề của cậu. Trong quá trình này, tôi cần cậu tuyệt đối phối hợp. Tôi sẽ không dùng phương thức của chủ nhà với khách nhân để đối đãi cậu. Tôi là chủ tể của cậu, chưởng khống mọi thứ của cậu, cậu là người phục tùng, chịu sự chi phối của tôi."

Trong đầu Trác Duyệt nháy mắt lóe qua gương mặt khóc nức nở của Nick khi cao trào, nhất thời trên mặt nổi lên một trận ửng hồng, chửi nhỏ một câu "Quả thực nhàm chán", liền xoay người bỏ đi. Cửa không khóa, nhưng sau năm phút đồng hồ cậu đẩy cửa mà ra, liền bị hai bảo an cao lớn ngăn lại, cưỡng chế lôi cậu trở về số 15 Hàm Quán, hoàn toàn không để ý đến sự giãy dụa và quát tháo của cậu.

Hai người động tác lưu loát đưa cậu đến trước mặt chủ nhà, nói: "Minh thiếu, căn cứ theo yêu cầu của ngài theo dõi mọi hành động và đảm bảo đưa cậu ta trở về. Chúng tôi đã mang khách nhân của ngài về đây."

"Hiệu suất rất cao." Nam nhân thản nhiên cười: "Trong vòng một tuần, khả năng vị khách nhân này tự tiện ra ngoài sẽ xảy ra tương đối thường xuyên."

"Chúng tôi sẽ làm tốt công tác theo dõi, cũng phái người chuyên phụ trách tuần tra ngoài nhà ngài."

"Rất tốt, nếu đã tới không bằng giúp tôi một việc." Phương Minh Diễn quét mắt liếc nhìn Trác Duyệt: "Đưa cậu ta lên tầng bốn đi."

Hai người lập tức động thủ, chế trụ tay chân Trác Duyệt, trực tiếp kéo cậu lên tầng bốn, dựa theo phân phó của nam nhân, phân biệt khóa tay chân cậu lên xà ngang trên trần nhà và hai vòng thép bán nguyệt dưới sàn. Sau đó gật đầu rời đi, không có một lời thừa, thập phần có tố chất huấn luyện.

Từ đầu tới cuối, Trác Duyệt kịch liệt giãy dụa không có nửa phần hiệu quả, cậu giận dữ hét: "Phương Minh Diễn! Anh điên rồi sao? Đây là giam cầm, là phi pháp!"

Nam nhân chậm rãi tới gần, đứng trước mặt cậu. Khóe môi vẫn nở nụ cười nhạt bất cần như trước, nhưng mà cặp đồng tử lặng yên như đêm khuya kia lại không có nửa phần tiếu ý. Giờ phút này Phương Minh Diễn tản mát ra một loại khí tràng uy nghiêm bề thế, tựa như hùng sư cao ngạo ngẩng đầu tuần tra lãnh thổ, không cho phép mạo phạm.

Anh căn bản không để ý cái gì gọi là tội danh "Giam cầm phi pháp", mà thật sự muốn nhốt cậu ở đây. Bị xiềng xích giam cầm, Trác Duyệt chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, khẩu khí có ý thỏa hiệp: "...... Thả tôi đi, tôi sẽ đi bệnh viện, sau đó dùng điều trị bằng thuốc." Thấy đối phương bất vi sở động (không hề để ý), cậu cắn răng nói: "Ngay cả khi anh định nhốt tôi ở đây đánh mấy trăm roi, tôi cũng sẽ không tốt lên."

"Để cậu nghe lời, không nhất định phải dùng roi." Phương Minh Diễn thản nhiên mở miệng: "Tôi có rất nhiều phương thức nhanh chóng khiến cậu phục tùng quy tắc của tôi, hôm nay chúng ta đến thử loại nhanh nhất." Nói xong, anh xoay người đi đến bên cạnh. Chỗ đó có một vật bị vải che lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình tứ giác dưới lớp vải nhung.

Trác Duyệt nhìn hình dáng thứ đó, bằng trực giác cậu đã ẩn ẩn có dự cảm không tốt trong lòng. Cậu hốt hoảng lắc đầu nói: "Đừng......"

Nhưng mà ngay khi cậu phát ra âm thanh, nam nhân cũng nâng tay kéo lớp vải nhung màu xám phủ bên trên.

Một chiếc máy ảnh, màn hình tối đen lạnh lùng đối diện với cậu.

——-

CHƯƠNG 40