Chương 38

CHƯƠNG 38

Ở chung (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Liên tục vài tối, Phương Minh Diễn đều làm bạn với cậu như vậy, giúp cậu đi vào giấc ngủ rồi lặng yên rời đi. Hắn tựa hồ như có ma lực nào đó, khiến Trác Duyệt an nhiên trầm miên. Dấu vết trên người chậm rãi biến mất, cậu cũng bắt đầu ít khi nhớ đến chuyện lần đó hơn, chuẩn bị tinh thần hoàn toàn quên nó đi.

Bữa tối ngày thứ hai, Phương Minh Diễn cắt beefsteak đưa cho Trác Duyệt, nói: "Đêm nay Nick sẽ đến. Thời gian điều giáo cậu ta là hai giờ, sẽ kết thúc lúc mười một giờ."

Động tác Trác Duyệt dừng một chút, ngẩng mặt mỉm cười: "Phương tổng không cần cố ý rút thời gian để giúp tôi, tôi đã có thể ngủ an ổn." Cậu nhìn thẳng đối phương, bình tĩnh nói: "Chung quy cứ ở nhà anh như vậy cũng không thích hợp. Tôi đã có thể trở về công tác. Hơn nữa các hợp đồng đã ký vẫn còn, cứ cố tình kéo dài sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt với công ty."

Nam nhân trầm mặc một lát, nói: "Vậy cũng tốt, tôi sẽ bảo Thẩm Lạc sắp xếp lịch trình cho cậu."

"Cám ơn." Trác Duyệt đưa thịt bò vào miệng, rõ ràng là beefsteak tươi mới nhiều nước, nhưng lại ăn không ra tư vị gì.

Buổi tối ngày đó cậu căn bản không ngủ được, trơ mắt nhìn màn trời tối đen từng chút sáng lên.

Sau khi trở về Trác Duyệt liền bắt tay ngay vào công việc .

Buổi làm việc đầu tiên là chụp ảnh quảng cáo cho trang phục mới của một nhãn hàng khá nổi tiếng. Nhưng mà tình trạng của Trác Duyệt không quá tốt, chụp ước chừng một giờ, cũng không tìm nổi một tấm có thể khiến nhϊếp ảnh gia Liễu Hoa vừa lòng. Hai người trước đây từng hợp tác, Liễu Hoa rất rõ khả năng của Trác Duyệt, loại tình huống hôm nay khiến ông có chút kinh ngạc, dứt khoát kêu dừng lại, kéo hắn sang một bên, hỏi: "Sao thế này, tôi cảm thấy biểu cảm của cậu hôm nay thực sự rất cứng nhắc."

Trác Duyệt nhìn lướt qua máy ảnh tối đen, buông mi: "Gần đây thân thể cháu không quá thoải mái."

"Thôi, cậu uống nước, nghỉ ngơi một lát."

Cậu gật gật đầu, vào buồng vệ sinh. Đóng cánh cửa lại, gắt gao nhíu mi tựa trên ván cửa, tháo caravat, thống khổ mà lại vô lực ngẩng đầu. Mỗi khi cậu nhìn máy ảnh, cơn ác mộng kinh khủng kia như trở lại. Cậu không ngừng một lần lại một lần nói với bản thân mình tất cả đều đã qua, nhưng chỉ phí công. Đối mặt với máy ảnh, cậu không thể khống chế mà luôn cảm thấy khủng hoảng.

Khủng hoảng như vậy khiến cậu nhịn không được mà cứng nhắc run rẩy, trái tim như mất kiểm soát, đập nhanh bất thường, căn bản không có biện pháp tập trung tinh thần để hoàn thành biểu tình và động tác đúng concept.

Cậu đã cố gắng hết sức để khống chế bản thân mình.

Nhưng mà mạnh mẽ kháng cự như vậy càng tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Vào buổi chiều quay phim truyền hình, bởi vì máy quay tới gần, đầu óc cậu trống rỗng, cổ họng nổi lên cảm giác ghê tởm, đẩy người bên cạnh ra nôn khan, thiếu chút nữa làm bạn diễn nữ ngã xuống bậc thang. Cậu không ngừng xin lỗi và giải thích, sau khi chụp xong rốt cuộc không nhịn được mà nôn ra. Lâm Huy nhìn đến đau lòng, vừa giúp cậu vỗ lưng vừa nói: "Anh, thân thể anh còn chưa tốt, không bằng chúng ta lại nghỉ ngơi một thời gian......"

"Không cần." Trên mặt cậu đầy mỏi mệt, thấp giọng nói: "Không có việc gì, đi thôi."

Lâm Huy bất đắc dĩ, đành phải đưa cậu về chung cư.

Qua hai ngày, tình trạng của Trác Duyệt tựa hồ có chuyển biến tốt. Mặc dù khi quay phim vẫn còn có chút cương ngạnh, nhưng cảm giác trạng thái tinh thần tốt lên, trong ánh mắt khôi phục thần thái. Lâm Huy thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn theo yêu cầu mỗi ngày báo cáo tình huống Trác Duyệt cho ông chủ Phương vài lần. Đối phương nghe nói Trác Duyệt khôi phục bình thường, liền không nhúng tay nữa.

Cho đến hơn mười ngày sau, dì Dương vụиɠ ŧяộʍ gọi Lâm Huy đến một góc hẻo lánh, giao một cục giấy lớn cho Lâm Huy, cậu mới phát hiện sự tình đã vượt xa tưởng tượng đơn giản của mình.

Dì Dương là người giúp việc công ty cấp cho Trác Duyệt, mỗi ngày đúng hạn qua đây nấu cơm và dọn dẹp. Cục giấy này được phát hiện ở thùng rác, bên trong có hai lọ thuốc nhỏ. Trong đó, một lọ là thuốc ngủ, một lọ khác là thuốc an thần loại mạnh, tất cả đều đã trống không .

Lâm Huy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đang suy xét muốn mở miệng như thế nào, chỉ nghe thấy thanh âm của Trác Duyệt từ phía sau truyền đến.

"A Huy."

"Anh." Lâm Huy xoay người, xòe tay hỏi: "Hai lọ thuốc này...... Là như thế nào?"

Trác Duyệt không trả lời vấn đề của Lâm Huy, thần sắc nhàn nhạt mở miệng: "Anh vẫn xem cậu như em trai, cậu là người thân cận nhất của anh. Anh cũng hi vọng cậu có thể coi anh là anh trai, đứng về phía anh."

"Anh Trác Duyệt, em thật sự xem anh như anh trai......"

"Cho nên anh hi vọng cậu không nói chuyện này cho Phương Minh Diễn biết."

"Nhưng mấy lọ thuốc này là sao? Anh đã gặp bác sĩ rồi sao?"

"Cơ thể của anh, anh rất rõ ràng." Trác Duyệt nhìn Lâm Huy nói: "Cậu cũng thấy rồi, thuốc rất hữu hiệu, trạng thái của anh đã khôi phục lại."

Lâm Huy đứng tại chỗ, do dự một lát vẫn là cất điện thoại vào túi: "Anh, anh không để em nói, em liền không nói."

Trác Duyệt cười cười.

Nhưng mà mấy thứ thuốc này cũng không thể giải quyết tận gốc vấn đề, Trác Duyệt bắt đầu bị tụt cân nhanh, càng ngày càng trầm mặc, khó chịu và choáng váng đầu, hay ngồi chờ một mình ở góc hẻo lánh. Mỗi ngày đều cần dựa vào thuốc để duy trì giấc ngủ. Thời điểm có buổi quay phim đêm liền dứt khoát vài tối không ngủ. Lâm Huy phát hiện mỗi lần cầm cốc tay Trác Duyệt không tự chủ mà run rẩy, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, do dự nhiều lần vẫn bấm dãy số của Phương Minh Diễn.

—–

Editor: Thực sự xót xa Tiểu Duyệt quá đi T.T