Chương 35

CHƯƠNG 35

Che chở (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Trước cửa số 15 Hàm Quán, xe dừng lại.

Trác Duyệt vừa xuống xe liền bị người ôm ngang lên, cậu kéo áo nam nhân, thấp giọng nói: "Tôi có thể tự mình đi......"

Phương Minh Diễn trực tiếp ôm cậu vào phòng tắm trong phòng khách ngày trước cậu ở, sau đó cởϊ áσ khoác ném lên giường, cởi cúc rồi xắn tay áo lên. Thấy Trác Duyệt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, cong cong môi: "Cậu không có kinh nghiệm, rất dễ làm bản thân bị thương." Nam nhân đi qua, đưa tay cởi cúc áo của cậu, cười nói: "Tôi đã thấy thân thể cậu, cho nên trước mặt tôi cậu không cần thẹn thùng như vậy."

Trác Duyệt nho nhỏ tránh đi một chút, đỏ mặt trầm tĩnh lại. Phương Minh Diễn lưu loát lột sạch quần áo của cậu, sau đó xả nước ấm rửa những thứ không sạch sẽ trên người cậu. Trên làn da trắng nõn lưu lại rất nhiều dấu vết không chịu nổi, Trác Duyệt mím môi, co quắp đứng.

Ngón tay dính sữa tắm của nam nhân lướt nhẹ trên người cậu, mơn trớn mỗi một tấc trên da thịt cậu, cảm xúc ôn nhu kia như mang theo ma thuật, khiến Trác Duyệt dần dần bình tĩnh lại, bất tri bất giác, cả cơ thể đã bị người nọ ôm vào trong ngực, không biết là thứ gì đặt trước hậu huyệt, có chút lạnh. Cậu hoảng sợ run rẩy: "Không cần......"

"Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn cậu." Phương Minh Diễn vỗ nhẹ lưng cậu, kiên nhẫn giải thích nói: "Thằng khốn đó dùng vài món đồ chơi nhất định không sạch sẽ trên người cậu, hơn nữa tắc quá sâu. Tôi cần súc ruột cho cậu để vệ sinh. Tôi là DOM chuyên nghiệp, trong chuyện này tôi có kinh nghiệm và kỹ thuật. Thế nhưng tôi cần cậu phối hợp. Tín nhiệm tôi, được không?"

Hơi nước bốc lên từng tầng thật dày, Trác Duyệt giống như hài tử lạc đường, luống cuống lại hoảng hốt do dự một lát, mím môi nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm vai anh.

Nam nhân một tay ôm chặt eo cậu, để cậu kề sát trên người mình, ôn nhu ghé vào lỗ tai cậu nói: "Sẽ có chút không thoải mái, tận lực thả lỏng." Trác Duyệt nắm chặt áo sơmi đã bị ướt nhẹp của Phương Minh Diễn, chịu đựng cái ống mềm kia chen vào thân thể mình, chờ đợi chất lỏng ấm áp chậm rãi tiến vào trong bụng. Phương Minh Diễn vẫn ôm cậu, thấp giọng trò chuyện phân tán sự chú ý của Trác Duyệt, đến khi sáu trăm mililit nước thuốc hoàn toàn tiến vào trong cơ thể, nhẹ nhàng nhu ấn bụng cậu.

"Ô......" Trác Duyệt run lên, bắt lấy tay anh, trên mặt ửng hồng một mảnh, quẫn bách nói: "Anh đi ra ngoài trước......"

"Nhẫn một lát." Nam nhân sờ sờ cái đầu ướt sũng của cậu.

Cái loại cảm giác sinh động này muốn làm sao nhịn được?

Trác Duyệt cơ hồ sắp khóc, nôn nóng giục anh nói: "Anh đi ra ngoài, hiện tại liền ra ngoài......"

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm, thấy bộ dáng xấu hổ lại nôn nóng của cậu, Phương Minh Diễn nén cười thỏa hiệp: "Được, tôi ra ngoài trước."

Nam nhân vừa đấm vừa xoa, tổng cộng làm súc ruột ba lần, lần cuối là Trác Duyệt chính mình động thủ. Thể lực cậu vốn đã chống đỡ hết nổi, sau khi làm xong chân đã nhuyễn, bị Phương Minh Diễn dùng khăn tắm bọc như nem rán, ôm từ trong phòng tắm đến giường. Đợi bác sĩ gia đình đến, làm chút kiểm tra cho cậu, còn lấy máu.

Bác sĩ nhìn Phương Minh Diễn, trong mắt đều là khiển trách, cau mày nói: "Làm sao có thể đem con người ta biến thành cái dạng này?"

"Không phải......" Trác Duyệt muốn giải thích, lại bị ngắt lời.

"Lần sau sẽ không." Nam nhân tựa vào cửa sổ trầm giọng nói.

Bốn chữ này nói rất chậm cũng thực nghiêm túc, khiến Trác Duyệt nhất thời có chút ngơ ngác.

"Hạ thể không thụ thương, thế nhưng gần đây không thích hợp quan hệ." Bác sĩ nói với Trác Duyệt: "Vì theo đuổi kɧoáı ©ảʍ mà bất chấp thân thể là chuyện phi thường nguy hiểm, cậu cũng phải chú ý chừng mực."

Trác Duyệt biết bác sĩ hiểu lầm, lại không thể biện giải, đành phải thấp đầu không lên tiếng.

Đến khi bác sĩ đi rồi, Phương Minh Diễn cúi người kéo chăn đắp cho cậu, nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước, tôi phải ra ngoài một chuyến, trước cơm chiều sẽ trở lại."

"Ừm." Trác Duyệt lên tiếng. Săn sóc tỉ mỉ như vậy khiến ngực cậu ấm áp, nhìn bóng dáng vừa xoay người kia, nhịn không được khẽ gọi một tiếng: "Phương Minh Diễn......"

"Làm sao?" Nam nhân xoay người nhìn cậu.

Bên trong con ngươi màu đen của Trác Duyệt sôi trào rất nhiều rất nhiều cảm xúc, như mạch nước ngầm mãnh liệt chảy xiết, lại ẩn dưới bề mặt lặng yên. Nam nhân trước mắt tựa như một cây đại thụ, cho cậu cành cây để cậu dựa vào, khi cậu gặp mưa gió thì chở che bảo hộ. Người này đã thấy lúc nghèo túng nhất, lúc xấu hổ nhất, lúc yếu đuối nhất của mình, sau đó không ngại bản thân mình hèn mọn mà luôn dang tay cứu vớt mình từ trong bùn lầy.

Hốc mắt cậu có chút ẩm ướt, trong lòng lại ấm áp, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi mở miệng lại chỉ có ba chữ này: "...... Cám ơn anh."

Phương Minh Diễn hơi ngẩn ra, sau đó cười: "Nghỉ ngơi cho tốt."