Chương 34

CHƯƠNG 34

Che chở (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Ghê tởm, ghê tởm đến mức buồn nôn mắc ói.

Thế nhưng tất cả những gì có thể nôn ra cậu đã nôn hết, trừ dịch dạ dày chua xót cái gì cũng không còn để nôn nữa.

Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, Lâm Huy và hai bảo tiêu chờ ngoài cửa. Trong phòng chỉ còn hai người.

Trong không khí tràn ngập mùi vị hôi thối chua lòm, Trác Duyệt trần trụi nắm chặt cái chăn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bọc quanh người, cuộn mình ở đầu giường, vẫn không nhúc nhích.

Phương Minh Diễn chậm rãi đi qua, vươn tay vừa đυ.ng tới vai cậu, cái người đang cuộn lại kia tựa như bị điện giật run lên, rụt lui về phía sau, tránh sự đυ.ng chạm của anh.

"Là tôi." Phương Minh Diễn nhẹ giọng nói: "Cậu nhìn xem, Trác Duyệt. Tôi là Phương Minh Diễn."

Không có đáp lại. Cái người đang cuộn mình ở đầu giường thậm chí ngay cả đầu cũng không chịu nâng lên.

Thân là DOM, nam nhân rất rõ ràng, giờ phút này tinh thần của Trác Duyệt đã đến bờ vực phá vỡ. Anh cũng không nóng lòng tới gần, ngồi xuống trên chiếc giường ố bẩn, ôn nhu nói: "Hết thảy đều qua rồi. Tôi ở chỗ này, sẽ không có người thương tổn cậu nữa."

"Đi ra ngoài...... Đừng nhìn tôi...... Cầu anh......" Thanh lãnh mà kiêu ngạo như nai trắng trong rừng, giờ phút này cổ họng cậu khô khốc đứt quãng nói ra mấy lời cầu xin như vậy, mỗi thanh âm đều như phát run.

Phương Minh Diễn cảm thấy lòng mình như bị trăm ngàn cái gai đâm vào, có một loại đau đớn bén nhọn khó có thể diễn tả thành lời: "Để tôi ở chỗ này cùng cậu nhé! Tôi có thể nhắm mắt lại, được không?"

"Anh đi ra ngoài...... Đi ra ngoài......" Cậu hốt hoảng tránh né tầm mắt của nam nhân, như hài tử phạm phải sai lầm muốn dùng cái chăn bẩn thỉu kia che lại những dấu vết xấu xí không chịu nổi trên người mình. Trên mặt cậu sưng đỏ, còn có thể nhận ra vệt dây, vết cào, dấu tay trên cổ và tay chân. Nhưng mấy vết thương ngoài da cũng không phải nghiêm trọng, địa phương bị chăn che khuất mới khiến anh càng lo lắng. Nhưng mà trạng thái hiện tại của Trác Duyệt, nóng vội có thể sẽ khiến cậu triệt để phá vỡ.

"Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, vẫn luôn ở bên cạnh cậu." Giờ phút này Phương Minh Diễn kiên nhẫn mà ôn nhu: "Tôi sẽ vì cậu giải quyết mọi thứ thật tốt, chuyện này hôm nay sẽ không có người khác biết, này chỉ là một hồi ngoài ý muốn. Tôi cam đoan nó sẽ không phát sinh lần nữa, những người thương tổn cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của cậu nữa. Trác Duyệt, cậu từng nói, tôi là người mà cậu tín nhiệm nhất, phải không?"

Vốn tưởng rằng hốc mắt đã khô cằn lại lần nữa ướŧ áŧ, Trác Duyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, nước mắt vô thanh chảy xuống, từng giọt từng giọt lệ trượt xuống từ khóe mắt, cậu nắm chặt cái chăn bẩn.

Thấy cậu khóc được, Phương Minh Diễn nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nhẹ nhàng chạm đầu cậu, thấy đối phương không có phản ứng bài xích, sờ sờ tóc cậu, sau đó tới gần một chút, ôm lấy cả người cả chăn vào ngực, khẽ vuốt ve cái lưng đã cứng nhắc.

An ủi như vậy khiến Trác Duyệt trấn định lại, cậu chôn đầu vào bờ vai rộng lớn kia, run rẩy khóc thành tiếng. Sợ hãi, bất lực, khủng hoảng, thương tâm, những cảm xúc và áp lực trong lòng rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết, khóc đến khi cặp mắt sưng đỏ mới dần dần bình phục lại.

"Để tôi nhìn vết thương trên người cậu, được không?" Phương Minh Diễn hỏi. Trác Duyệt do dự một lát, chậm rãi buông cái chăn kia ra.

Lúc bỏ cái chăn ra, mi tâm nam nhân nhíu lại. Hạ thân Trác Duyệt còn ở trạng thái bán cương, phần đỉnh lộ ra một bông hoa bạc nho nhỏ. Hiển nhiên, Phương Minh Diễn biết trong niệu đạo của cậu cắm cái gì.

"Mấy thứ này không thể để bên trong lâu dài." Phương Minh Diễn nói: "Tôi giúp cậu lấy ra, được không?"

Trác Duyệt cắn môi gật gật đầu.

Động tác của nam nhân nhẹ nhàng mà thong thả, từng chút từng chút rút cây châm mềm từ bên trong ra. Dù là như vậy, vẫn khiến Trác Duyệt đau đến mức run rẩy không ức chế được. Sau khi lấy ra toàn bộ, cậu há miệng thở hổn hển, nắm lấy tay Phương Minh Diễn, đỏ mặt quẫn bách nói: "Phía sau...... Còn có......"

Xích Vàng nhét một cây mát xa bổng trong hậu huyệt của cậu, thứ đó không thô nhưng tắc quá sâu. Bên cạnh có không ít thuốc bôi trơn còn lưu lại, hơn nữa thân thể Trác Duyệt vẫn buộc chặt, không dễ lấy ra.

"Thả lỏng thân thể." Phương Minh Diễn vừa động thủ, vừa trấn an cậu: "Nhịn một chút, một lúc sẽ tốt. Tôi sẽ không làm đau cậu. Ngoan, lại thả lỏng một chút." Cậu cầm cái thứ màu đen là tội đồ gây họa, ném sang một bên, xoa xoa tay bằng áo gối, nói: "Tôi bảo Lâm Huy cầm quần áo dự bị của cậu lên đây, trước tiên mặc vào, chúng ta cùng nhau trở về."

"Tôi muốn...... tắm rửa trước một chút." Trác Duyệt cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Trở về tắm, nơi này không sạch sẽ." Phương Minh Diễn bảo Lâm Huy tiến vào giúp Trác Duyệt mặc quần áo.

Lâm Huy thấy dấu vết năm ngón tay đỏ lựng trên mặt và một đống vết tích lấm tấm trên người Trác Duyệt, sợ run người một lát, vành mắt đỏ lên, nói: "Anh Trác Duyệt, là lỗi của em, em hẳn nên đi tìm anh sớm hơn......"

Trác Duyệt lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến Lâm Huy. Mặc quần áo, đeo kính đen, cẩn thận bao kín khẩu trang và mũ mới ra khỏi phòng. Cậu bị giày vò đến bây giờ, trên đùi đã không còn sức lực gì, Phương Minh Diễn ôm eo cậu, giúp cậu chống đỡ một bộ phận trọng tâm.

"Bọn họ có chụp ảnh tôi......" Trác Duyệt lên xe mới nghĩ đến.

"Tôi sẽ xử lý. Không cần lo lắng."

Khẩu khí quả quyết của nam nhân khiến cậu an tâm, yên lặng nhìn cảnh vật trôi nhanh ngoài cửa sổ, một đường không nói chuyện. Cho đến khi xe đi qua chung cư ở góc đường, cậu mới có chút mê mang hỏi: "Lâm Huy, đây là đi đâu?"

"Đến chỗ của tôi." Phương Minh Diễn nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa mà mềm mại: "Mấy ngày này cậu tạm thời ở lại nhà tôi."

——

CHƯƠNG 35