Chương 36

CHƯƠNG 36

Giải quyết tốt hậu quả

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Một chỗ bên trong tầng hầm ngầm ở Thành Bắc, bóng đèn treo trên trần nhà phát ra ánh sáng hôn ám mờ ảo.

Bảo tiêu áo đen mở cửa, Phương Minh Diễn mặc áo khoác tối màu bước vào, phía sau còn có một nam nhân hơi thấp và hai nam nhân áo đen. Trong phòng, Hoàng Nhân Bưu trói trong bao tải từ trong cốp xe trực tiếp bị kéo đến nơi này, vẫn còn lỏa thân, mặt xám như tro tàn ngồi xổm góc tường. Giờ phút này, gã nhìn thấy nam nhân hơi thấp phía sau, nhất thời trong mắt như lóe lên hy vọng cuối cùng, lảo đảo bò lết lại đây ôm lấy chân người nọ, khóc nói: "Mậu đại ca, mau cứu em. Đại ca......"

Nam nhân hơi thấp được gọi đại ca là một cán bộ cấp thấp mới của Hắc Ưng Hội, phụ trách một khu sòng bạc nhỏ. Vừa nhậm chức còn chưa được bao lâu, khu vực quản lý liền xảy ra nhiễu loạn như vậy. Y bị gọi vào văn phòng của Chủ quản Hình đường – Đường Xán, thiếu chút nữa bị lột một tầng da, hiện tại vết roi trên lưng còn cực kỳ đau. Thấy cái tên gây họa Hoàng Nhân Bưu này, tức giận mà không có chỗ phát tiết, một cước đá gã ra thật xa, khom người với Phương Minh Diễn nói: "Minh thiếu, Đường gia nói hôm nay bắt những người này, ngài muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế đó, xử trí xong tôi sẽ giải quyết tốt hậu quả." Nói xong lớn tiếng quát Xích Vàng bị đá ra xa: "Còn không mau cút lại đây!"

Hoàng Nhân Bưu trong lòng biết Mậu ca sẽ không giúp mình, mặt liền vàng như màu đất. Gã giãy dụa bò lại đây lần nữa, lại không dám đυ.ng vào Phương Minh Diễn, run rẩy quỳ.

Phương Minh Diễn ngồi xuống cái ghế bảo tiêu mang đến, nở nụ cười nhạt, thản nhiên mở miệng nói: "Hoàng Nhân Bưu, Bưu ca, đúng không?"

Hoàng Nhân Bưu còn đeo xích vàng trên cổ, người gã run rẩy, lên tiếng cầu xin: "Minh thiếu, trước mặt ngài tôi chỉ là một con chó...... Tôi là con chó mắt mù, bị thằng khốn Trác Hải lừa, mới động đến người của ngài...... Cầu ngài tha cho cái tiện mệnh này của tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho ngài cũng cam lòng......"

Phương Minh Diễn cười lên tiếng, có hứng thú nhìn hắn nói: "Vừa là chó, vừa là trâu là ngựa, mày đến cùng là động vật gì?"

"Tôi...... Tôi...... Minh thiếu nói tôi là cái gì thì tôi là cái đó......" Giờ phút này gã chỉ cầu mong có thể giữ mạng, tôn nghiêm đã sớm ném lên chín tầng mây.

"Nói như vậy, mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời?" Khẩu khí nam nhân như đang trêu chọc trẻ nhỏ.

"Sẽ, sẽ sẽ...... Ngài nói gì tôi đều nghe......"

"Rất tốt." Phương Minh Diễn thì thầm vài câu với một nam nhân áo đen. Rất nhanh, hai nam nhân xăm hình và Trác Hải cùng bị lôi vào phòng. Tay chân bọn họ đều bị xiềng xích giam cầm, cúi đầu, ai cũng không dám lên tiếng.

Phương Minh Diễn cầm lấy chiếc máy ảnh màu đen, mở ảnh chụp ra xem nói: "Hoàng tổng, kế tiếp chúng ta chơi trò chơi, gọi là "Tái hiện nguyên cảnh". Tao muốn những chuyện mày đã làm với cậu ấy, từng thứ từng thứ trả lại trên chính người mày." Anh chuyển sang nam nhân xăm hình, cười cười: "Hai người chúng mày phụ trách giúp "nó" hoàn thành. Trong máy ảnh này đã chụp lại rất nhiều thứ, vừa lúc có thể tham khảo. Tao muốn nguyên cảnh hoàn toàn tái hiện, nếu có sai lầm mà nói, mỗi lần một ngón tay. Số ngón tay ba người chúng mày cộng lại hẳn không thiếu, cơ hội để sửa sai rất nhiều."

Hai nam nhân xăm hình chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, cùng với Hoàng Nhân Bưu cầu xin tha thứ.

"Tao còn muốn trở về ăn cơm chiều, không cần lãng phí thời gian, bắt đầu đi." Nam nhân tựa lưng vào ghế ngồi, chân dài vắt chéo, ung dung chờ.

Bên trong tầng hầm ngầm, tiếng kêu thảm thiết cùng cầu xin kéo dài không dứt.

Bộ dụng cụ SM mà Hoàng Nhân Bưu để lại trong phòng khách sạn được người mang tới nguyên vẹn, duy độc không có thuốc bôi trơn. Khi gã kêu thảm, bàn tay đã bị chém đứt hai ngón tay kia cứng nhắc cắm cái mát xa bổng vào hậu huyệt của gã. Cùng lúc Trác Hải run rẩy nhắm hai mắt lại.

"Không muốn nhìn?" Phương Minh Diễn cong khóe môi, lộ vẻ đùa cợt: "Xem ra diễn viên của chúng ta không đủ cố gắng. Bằng không lại cắt một ngón tay để khích lệ một chút liền tốt rồi."

Anh vừa lên tiếng, liền có nam nhân áo đen tiến lên động thủ. Tiếng gào thê lương, Hoàng Nhân Bưu cả người nhiễm máu tươi bị bắt khẩu giao cho một nam nhân xăm hình khác.

"Trác Hải." Nam nhân lạnh lùng nâng cằm nhìn hắn: "Mở to hai mắt nhìn cho rõ, đây chính là chuyện mà mày đã khiến anh trai mày phải trải qua."

Trác Hải cả người cứng nhắc, không dám nhắm mắt lại.

Kinh hoảng bất đồng với những lần gây chuyện trước, lần này hắn cảm thấy sợ hãi đến mức như hít thở không thông. Hết thảy trước mắt khiến hắn minh bạch một điều, nếu như rơi vào tay người này...... Sẽ sống không bằng chết. Loại khủng bố này xuất phát từ tận đáy lòng, như giòi bám vào xương, khiến hắn không khống chế được, không ngừng run rẩy.

Giờ phút này, hắn cảm thấy mình như đang ở địa ngục.

Mà nam nhân ngồi trên ghế kia, là Tu La chúa tể tất cả.

Sau khi trò chơi chấm dứt, Trác Hải bị mang ra khỏi gian tầng hầm ngầm kia. Hắn hoàn toàn bị kẹt trong trạng thái kinh hách quá độ, trên người phát ra một cỗ mùi thối khó ngửi. Hắn không biết Hoàng Nhân Bưu và hai tên thủ hạ kia cuối cùng ra sao, hắn ngay cả dũng khí quay đầu để xem cũng không có.

"Tao lưu lại mạng của mày, là vì cậu ấy." Phương Minh Diễn từ trên cao nhìn xuống hắn, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: "Từ hôm nay trở đi, tất cả hành động của mày đều nằm trong sự khống chế của tao, nếu mày dám làm bất cứ chuyện gì khiến cậu ấy mất hứng. Tao liền từng chút từng chút gỡ xuống từng lớp từng lớp da trên người mày. Nghe rõ chưa?"

"Đã rõ...... Tôi đã rõ......" Hắn quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng gật đầu, cho đến khi người nọ rời đi, vẫn không dám đứng lên.