Tông chủ cùng Huyền Cơ chân nhân đều sửng sốt, đệ tử Ốc Vân Tông đều cúi đầu, người còn chưa tới cũng đã bắt đầu hành lễ.
Chỉ thấy một thân ảnh tuyết trắng đạp không mà đến, nhẹ nhàng lướt đến chỗ ngồi phía đông. Người nọ một thân áo bào tuyết trắng, áo khoác là tơ lụa trắng ngọc, ngồi ghế bên trên, lụa dài hơn một trượng chập chờn đung đưa rủ xuống đất.
Tay áo rộng nhẹ vẫy, lộ ra ngón tay ngọc ngà thon dài, gió mát thổi màn lụa che ở trước ghế, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp đến mức không thể soi mói được gì. Nhẹ nhàng trong vắt như suối lạnh núi tuyết, khí chất thanh quý, cao không thể chạm tới.
Kiếp trước Mạc Thiên Liêu gặp qua vô số mỹ nhân, lại không có ai có thể đẹp hơn người trước mắt này, trong chốc lát nhìn đến ngây dại.
Tâm trí kiên định như Ma Tôn còn thế, càng nói chi đến vài thiếu niên chưa hiểu thế sự.
“Hừ !” Một tiếng hừ nhẹ dễ nghe, giống như từ xa truyền đến như vậy, du dương nhẹ nhàng, đến bên tai, lại đột nhiên vang lên như tiếng sắm.
Những người dám can đảm nhìn chằm chằm Thanh Đồng chân nhân nhất thời sắc mặt trắng bệch, đều cúi đầu hành lễ, không dám lỗ mãng.
Mạc Thiên Liêu lại không dời mắt đi được, kiếp trước hắn vốn ham mê những thứ đẹp đẽ, dù là trân bảo hay là người, bởi vậy những kẻ muốn lấy lòng hắn đều không ngừng dâng mỹ nhân đủ dạng đến, nhưng mấy người ở kiếp trước còn chẳng được một phần vạn người trước mắt! Nghĩ đến hồi trước mình bắt đám mỹ nhân đó đi đốt lửa, quả thật là dùng đúng chỗ mà !
Đôi mắt đẹp lạnh lùng trong trẻo hơi đổi, đối diện với hai mắt Mạc Thiên Liêu.
“Thanh Đồng a, sao ngươi lại xuất quan ?” Tông chủ cười nhìn về phía Thanh Đồng chân nhân, giọng nói cực kỳ ôn hòa, nếu không phải vẻ mặt Thiên Lang chân nhân quá mức tự nhiên, thì cảm thấy trong lời này mang theo vài phần lấy lòng.
Thanh Đồng chân nhân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tông chủ, lại lướt qua tông chủ nhìn về phía Thiên Huyền chân nhân.
Huyền Cơ chân nhân không khỏi rụt rụt cổ, mở miệng nói:“Này…… Ta một chọn thiên linh căn, ngươi có muốn hay không?”
Liếc liếc thiếu niên thiên linh căn quỳ dưới ghế Huyền Cơ chân nhân, Thanh Đồng chân nhân dời mắt đi, lại nhìn về phía Mạc Thiên Liêu.
“Người này có tướng mạo tốt nhất trong nhóm,” Tông chủ chỉ Mạc Thiên Liêu cười nói,“Ban đầu ta muốn để hắn và Viêm Liệt……”
“Người này để cho ta.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng dễ nghe, giống như ngọc bích Côn Sơn, như tiếng phượng hoàng non hót.
Thanh Đồng chân nhân vừa mở miệng, tông chủ liền gật đầu liên hồi, không có một chút do dự.
Vừa dứt lời, một khối ngọc bài trắng óng ánh ném đến trước mặt Mạc Thiên Liêu. Mạc Thiên Liêu nhặt lên xem, trên mặt có khắc chữ “Thanh”, đằng sau có khắc một đồ văn phức tạp, có linh quang thỉnh thoảng lóe lên ở bên trong, đoan chắc là cấm chế bài, có thể được vào nơi có cấm chế và trận pháp.
Nhìn thấy ngọc bài này, tông chủ nguyên tưởng rằng Thanh Đồng là tới thu đồ đệ rất ngạc nhiên:“Ngươi muốn thu hắn làm đệ tử thân truyền?” Ngọc bài này chỉ có đệ tử thân truyền mới có, có cái này, Mạc Thiên Liêu là có thể tiến vào phần lớn các nơi trong Ốc Thanh Động !
Ngay cả Huyền Cơ chân nhân vẫn vẻ mặt không chút thay đổi cũng mở to hai mắt nhìn, thứ này không dễ cho , ngay cả đồ đệ thiên linh căn gã vừa thu cũng đều không có, cần phải khảo nghiệm một khoảng thời gian, ít nhất chờ đến khi nó lên Trúc Cơ rồi cho cũng không muộn.
“Sao?” Thanh Đồng chân nhân thản nhiên liếc hai người kia, Thiên Lang cùng Huyền Cơ lập tức ngậm miệng, liên tục phẩy tay tỏ vẻ không có ý kiến.
Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần lại từ thanh âm dễ nghe ấy, mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn yên lặng cất ngọc bài vào trong tay áo. Hóa ra chọn xong linh căn rồi thì sẽ chọn đến diện mạo, nếu là xinh đẹp dễ nhìn, cũng có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền…… Yên lặng nuốt nuốt nước miếng, hắn càng ngày càng hoài nghi bên trong môn phái này có phải có bí pháp không thể nói gì hay không , ví dụ như…… Dùng đệ tử tu luyện thành lô đỉnh, vân vân mây mây ……
Trong lúc miên man suy nghĩ, chọn lựa đã kết thúc, trừ hắn, thật không có người nào khác được lựa chọn bởi tướng mạo, Mạc Thiên Liêu tự nhiên gom góp được vô số ánh mắt ghen tị. Nâng tay sờ sờ cằm, đường đường là Ma Tôn thế lại suy đồi đến mức dựa vào bộ mặt để kiếm cơm, thiệt là thảm thương, thiệt là đáng tiếc làm sao đâu!
Những người không được chọn được Xích Phong và Xích San dẫn đi, người được lựa chọn đều tự theo các sư phụ quay về nơi ở của bọn họ, Mạc Thiên Liêu cực kỳ vui vẻ theo sát người đẹp sư tôn mới nhận của mình ra đại điện.
Thanh Đồng chân nhân một đường trầm mặc không nói, Mạc Thiên Liêu liền yên lặng đi theo phía sau, cẩn thận không đạp đến hắn thật dài vạt áo.
“Còn chưa đến Trúc Cơ?” Bước chân dừng chỗ cầu vồng phân ba, giọng nói rung động buốt giá lại vang lên.
“Vâng……” Mạc Thiên Liêu không biết vì sao sư tôn lại hỏi câu này, là người vừa mới nhập môn, hẳn là vẫn còn chưa biết cách dẫn khí nhập thể phải không?
Thanh Đồng quay đầu liếc mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt sóng nước rõ ràng viết hai chữ “Phế vật”.
Không đợi Mạc Thiên Liêu phản ứng , Thanh Đồng chân nhân liền tóm chặt cổ áo hắn, nhảy lên, nháy mắt lướt qua cầu vồng, qua vực cao vạn trưởng, dừng trước cửa Ốc Thanh Động.
Ngọn núi cao ngất trong mây, trên vách đá có một cửa đá cao khoảng một trưởng, nếu không có tu vi, căn bản không thể bay tới đây.
Xuyên qua cửa đá bình thường chẳng gì đặc sắc kia, Mạc Thiên Liêu lúc này mới hiểu rõ, cái gì là động thiên phúc địa. Bên trong cửa động, cũng không phải là sơn động sâu thẳm, mà là một thế giới hoàn toàn khác .
Trời xanh vạn dặm, chim hót hoa khai.