Chương 5

“A –” Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, dưới cầu khoảng ba trượng đột nhiên có đồ văn màu lam sáng lên, đồ văn hoa lệ phức tạp, chính là một trận pháp, nháy mắt thảy mọi người lên bờ.

Mạc Thiên Liêu:“……”

Môn phái này, có phần thú vị.

Xuyên qua cầu treo lại là thềm đá dài vô tận, cuối thềm đá, chính là ba đường cầu vồng, chia ra hướng đến ba tòa núi cao nhất. Mọi người cùng Xích Viêm đi về hướng trung tâm.

Cầu vồng nguy nga, do tinh thạch tạo ra, mặt cầu lóng lánh trong suốt, có thể nhìn thấy phi điểu xẹt qua dưới chân.

Cuối cầu, chính là một tòa đại điện, điện cao ba trượng, khí thế hùng vĩ, trên viết ba chữ “Ốc Vân Điện” thật lớn, chính là nơi Ốc Vân Tông ngày thường nghị sự và chiêu đãi các môn phái khác, động phủ của tông chủ Thiên Lang chân nhân ở phía sau Ốc Vân Điện.

Ngoài điện có các đại đệ từ đời thứ hai mặc quần áo không giống nhau, nhìn thấy Viêm Liệt đến, đều đồng thời hành lễ.

Giữa đại điện không có bất kỳ cây cột gì, cực kỳ rộng lớn. Mặt đất bóng loáng, vẽ đồ văn phức tạp, theo bước chân mọi người, lóe lóe lên ánh sáng xanh nhạt. Ở trung tâm đại điện trung ương, có một người mặc một thân đạo bào đen trắng giao nhau, tay áo rộng rũ xuống, đầu mang ngọc quan một mộc mạc, đưa lưng về phía mọi người, chắp tay sau lưng mà đứng.

“Gặp qua tông chủ.” Viêm Liệt dẫn dắt mọi người hành lễ.

Người nọ chậm rãi xoay người lại, tướng mạo giống như phàm nhân hơn ba mươi tuổi, trường bào dài rộng, khí chất nhẹ nhàng, vài sợi râu dài điểm xuyến, sắc mặt hòa ái, cười khẽ.

Không có người nào phù hợp với bốn chữ “Tiên phong đạo cốt” hơn so với Thiên Lang chân nhân!

“Các người đều là thiên tài tư chất thượng đẳng, nhập Ốc Vân Tông, quả thật may mắn cho phái ta.” Thiên Lang chân nhân cười nói, thanh âm lúc nói chuyện cũng rất là thân thiết.

Điều này làm cho bất mãn trong lòng của các thiếu niên mới vừa bị hoảng sợ nhất thời tiêu tán không còn, mặt lộ vẻ vui mừng.

Mạc Thiên Liêu buông mắt xuống, Thiên Lang Chân Nhân này tu vi sâu không lường được, có lẽ còn cao hơn hắn ở kiếp trước vài phần, vẫn nên khiêm tốn cúi mình một chút thì hơn, để tránh bị nhìn ra manh mối gì.

Tông chủ khách khí nói nói một hồi, Viêm Liệt thay mặt sư tôn tuyên đọc tông quy cùng sắp xếp tiếp theo.

Bọn họ đa số sẽ được phân đến thiên nha phúc địa, cùng tu luyện với đệ tử đời thứ hai, đợi đến đến khi là Trúc Cơ, thì mới có thể dựa vào tư chất nhận sư phụ. Nhưng mà cũng có ngoại lệ, hôm nay ba vị động chủ cùng vài vị đệ tử đời thứ nhất có địa vị cao đều có mặt, nếu nào hợp mắt ai đó, cũng có khả năng sẽ trực tiếp thu nhận đồ đệ, làm đệ tử thân truyền.

Tuy rằng đều là đệ tử cùng phái, nhưng đệ tử thân truyền vẫn khác so với những đệ tử bình thường sau này được chọn lựa, đệ tử bình thường với sư tôn cũng giống như học sinh trường dân lập, thầy giáo chỉ phụ trách giảng dạy bài vở; mà đệ tử thân truyền chính là người học việc, thường niên hầu hạ bên cạnh sư tôn, bị đánh bị mắng, đương nhiên, chỗ lợi nhiều hơn chỗ hại, ví dụ như thường thường được giảng giải một số vấn đề khó nhằn, học được tuyệt chiêu này nọ.

Nói xong, giữa đại điện bỗng nhiên xuất hiện ba cái ghế thật cao, dưới ghế, lại có một đài cao hình tròn. Mũi chân Thiên Lang chân nhân nhẹ điểm, vững vàng ngồi xuống vị trí trung tâm. Phía dưới tông chủ chính là năm vị đệ tử thân truyền đời thứ nhất.

Lặng im một lát, Thiên Lang chân nhân hơi hơi nhíu mày:“Huyền Cơ đâu?”

Lời còn chưa dứt, từ đằng xa lóe lên một tia sáng màu đen, một người mặc đạo bào màu thiên thanh, mang theo mười mấy đệ tử, trùng trùng điệp điệp mà đến.

Thân hình Huyền Cơ chân nhân cao gầy, khuôn mặt thon thả tuấn tú, ánh mắt lạnh buốt, thoạt nhìn không dễ ở chung tý nào. Một trận gió dường như xông vào đại điện, trực tiếp ngồi xuống ghế trên cao, không nhìn mọi người, chỉ hơi hơi gật đầu với tông chủ, liền buông mắt không nói một lời.

“Hảo, mọi người đều nhìn đi, xem thử có ai hợp ý .” Thiên Lang chân nhân cười cười, ý bảo chư vị đệ tử đời thứ nhất đi xem.

Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, nhìn nhìn chỗ ngồi phía đông trên cao kia trống trơn, tông chủ sao lại không đợi Thanh Đồng chân nhân đến rồi mới bắt đầu ?

Hình dáng ba cái ghế giống nhau, những vẫn có điểm khác biệt, chỗ ngồi của tông chủ đơn giản, khí thế lại rất lớn, của Huyền Cơ chân nhân được bao trùm bằng tơ lụa đen tuyền, mà của Thanh Đồng chân nhân thì được lót bằng khăn lụa đủ màu giao nhau, xung quanh cũng trang trí lụa trắng như tuyết. Trên chỗ ngồi không có người, bên dưới cũng không có đệ tử, nhìn rất là trống trải.

“Thanh Đồng chân nhân bế quan quanh năm, không dễ dàng thu đệ tử.” Dường như nhìn ra được nghi hoặc của mọi người, tông chủ hòa ái dễ gần giải thích.

Mạc Thiên Liêu lẳng lặng nhìn chỗ ngồi trống trơn kia, nghe được lời ấy, đối với vị Thanh Đồng chân nhân chưa lộ mặt này không khỏi sinh ra vài phần tò mò.

Rất nhanh, hai người có đơn linh căn được chọn đi ra, chia ra làm môn hạ của đệ tử đời đầu của Huyền Cơ và tông chủ, còn có một thiên linh căn, trực tiếp được Huyền Cơ thu làm đồ đệ.

“Trực tiếp bái làm môn hạ của động chủ, địa vị sau này cao hơn chúng ta gấp mấy lần.” Hai thiếu niên đứng ở phía sau Mạc Thiên Liêu khe khẽ nói nhỏ.

Đợi tất cả mọi người chọn lựa xong, còn lại thì phải đi thiên nha phúc địa, Mạc Thiên Liêu là một song linh căn , đương nhiên cũng nằm trong phần còn lại đó .

“Hãy khoan !” Thiên Lang chân nhân đột nhiên gọi mọi người lại, rất có thâm ý nhìn về phía Mạc Thiên Liêu,“Ngươi đi ra.”

Mạc Thiên Liêu trong lòng hồi hộp một chút, nghe vậy vẫn tiến lên.

Tông chủ đang định nói cái gì, bỗng nhiên phía đông lóe lên một đường sáng trắng trong như ngọc, có đệ tử ở ngoài điện lớn tiếng thông bẩm:“Thanh Đồng chân nhân đến –”