Chương 7

Nơi này không ngờ lại một quần núi nhỏ, khác là núi bên ngoài dốc đứng, còn mấy ngọn núi trong này đều là núi đất thấp bé, hoa cỏ cây cối chỗ nào cũng có, dạt dào sức sống. Ở trung tâm quần núi chính là cung Thanh Ninh mà động chủ ở, thấp thoáng nằm trong rừng trúc rậm rạp. Xung quanh quần núi có vài ngôi nhà gỗ, chắc là cho các đệ tử khác ở.

Các đệ tử gặp được dọc đường đi, đều khom người buông mắt, thậm chí quỳ lạy hành lễ.

Thanh Đồng chân nhân nhìn không chớp mắt, trực tiếp bước vào đại điện cung Thanh Ninh.

Đại điện được tạo ra từ huyền tinh thạch thượng đẳng, lóng lánh trong suốt, đẹp không sao tả xiết. Ánh sáng xuyên qua vách tường nửa trong suốt chiếu rọi xuống sàn nhà màu vàng đen, theo từng bước chân, dường như nó cũng cùng nhảy nhót, đại điện trống trải cũng không có vẻ tịch liêu. Trong điện không có bài trí dư thừa, ở giữa đặt một nhuyễn tháp thật dài, chung quanh có vài cái đệm hương bồ.

Nhẹ phẩy tay áo, Thanh Đồng ngồi trên nhuyễn tháp, giương mắt nhìn Mạc Thiên Liêu:“Ngươi……”

“Đồ nhi Mạc Thiên Liêu, bái kiến sư tôn.” Mạc Thiên Liêu thức thời tiến lên, ý thức được sư tôn nhà mình còn chưa biết tên mình, liền nhanh chóng tự giới thiệu.

Trên đại lục Thái Huyền, người biết tên thật của hắn rất ít, đa số chỉ nghe qua danh hào Đoán Thiên tôn giả của hắn.

Bỏ nghi hoặc trong lòng qua một bên, có thể bái làm đệ tử của Thanh Đồng chân nhân quả nhiên là chuyện tốt, thứ nhất có thể miễn tiếp xúc qua lại phiền phức với mọi người, vả lại tu vi động chủ này khá cao, có lẽ có thể chỉ điểm một hai cho hắn, không giống với vài đệ tử đời thứ hai kia, lý giải đạo pháp còn chưa bằng một phần vạn của hắn.

Bởi vậy, Mạc Thiên Liêu không muốn dùng tên giả để lừa gạt sư tôn.

Thanh Đồng lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có gọi hắn lên.

Mạc Thiên Liêu đợi một lúc lâu sau, chậm rãi ngẩng đầu:“Sư tôn, lễ bái sư……” Môn phái khác biệt có lễ tiết khác biệt, quy củ năm đó hắn dùng để bái lão khốn kiếp kia nhất định không đáng để bắt chước theo, không biết Ốc Vân Tông này dùng lễ nghi như thế nào?

“Không cần,” Thanh Đồng lắc lắc đầu,“Đưa tay ra, để bổn tọa tìm xem.”

Bái sư, đương nhiên phải để cho sư tôn xem cốt, xác định tư chất của hắn, chỉ là mộc trung hỏa…… Mạc Thiên Liêu có chút do dự, dị hỏa cũng là chí bảo thiên địa, chuyện này tốt nhất không nên để cho người khác biết trước khi hắn khôi phục lại thực lực hồi trước, nhưng mà, ngẩng đầu nhìn sư tôn đẹp không gì sánh nổi, nếu là ngay cả sư tôn cũng giấu diếm, thì khó tìm được công pháp thích hợp .

Tâm niệm thay đổi chỉ trong chớp mắt, Mạc Thiên Liêu xắn tay áo lên, đưa tay phải ra.

Tay áo màu tuyết nâng lên, lộ ra bàn tay trắng nõn gần như trong suốt, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mạch cổ tay màu mật ong.

Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy giống như được ngọc dương chi thượng hạn chạm vào, giữa hơi lạnh mang theo vài phần ấm áp nhè nhẹ. Vui mừng trong chốc lát, lại cảm giác có chút không đúng, hắn vươn tay phải ra, sư tôn ngồi ở đối diện hẳn phải dùng tay trái để bắt mạch mới thuận tay, tại sao lại dùng tay phải?

Không đợi Mạc Thiên Liêu suy nghĩ cẩn thận, ngón tay xinh đẹp kia đã thu trở về.

Thanh Đồng không nói một lời nhìn chằm chằm hắn một lát, đứng dậy, quăng một mảnh ngọc giản, bay đến thẳng mặt Mạc Thiên Liêu:“Tự mình lĩnh ngộ, không có việc thì đừng phiền ta.” Nói xong, liền phất tay áo rời đi.

Cửa lớn bên trong điện ầm ầm mở ra, lại ầm ầm đóng kín, mỹ nhân tuyệt thế vô song biến mất.

Mạc Thiên Liêu cầm ngọc giản trên mặt đất lên, chớp mắt mấy cái.

Một phàm phu tục tử còn chưa biết dẫn khí nhập thể, cầm khối ngọc giản thì có thể tự mình lĩnh ngộ ? Sư tôn, người có quên cái gì không……

Cầm ngọc giản yên lặng đi ra đại điện, Mạc Thiên Liêu ngồi xổm ở cổng, nhìn nhìn dải băng linh khí ngưng tụ dưới ánh mặt trời, lại nhìn ngọc giản trong tay, thở dài.

Một bóng dáng cao lớn che khuất ánh mặt trời trước mắt, Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, thấy được một nam tử mặc áo gấm trắng thuần, dựa theo tuổi tác của phàm nhân thì ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt tươi cười nhìn hắn.

Mạc Thiên Liêu bỗng nhiên nghĩ đến, ở Ốc Vân Tông có thể nhờ sư huynh đệ chỉ bảo, mấy việc nhỏ như dẫn khí nhập thể đương nhiên không cần sư tôn tự mình chỉ bảo, mượn lý do này để bao biện, hắn tự nhiên có thể an tâm tu luyện công pháp ban đầu.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Mạc Thiên Liêu lập tức cười đứng lên:“Vị sư huynh này, không biết xưng hô như thế nào.” Hắn nay nhìn còn nhỏ tuổi, cười nhẹ lại mang theo vài phần thiếu niên trẻ tuổi.

Người tới lập tức mặt đầy kinh hãi, khom mình hành lễ:“Đệ tử tên Tố Hằng, là đệ tử đời thứ hai trong Ốc Thanh Động, sư thúc vạn lần không thể xưng hô như thế.”

“……” Thiếu niên trẻ tuổi Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng.

Tố Hằng tạm thời đến đây chăm sóc hắn , vừa đưa Mạc Thiên Liêu đến chỗ ở, vừa cho hắn giảng giải tình hình của Ốc Thanh Động. Mạc Thiên Liêu nhờ thế mới biết, mỹ nhân sư tôn nhà hắn tổng cộng chỉ thu hai đồ đệ, đệ tử đời thứ hai nơi này đều được vị đại sư huynh kia chỉ bảo , nay đại sư huynh đã ra ngoài rèn luyện đi, cho nên ở đây ngoại trừ động chủ thì Mạc Thiên Liêu có bối phận cao nhất .

Bối phận cao thì không có người dám sai khiến làm việc, nhưng cũng có nghĩa là không ai có tư cách chỉ dạy hắn, Mạc Thiên Liêu nhất thời đau đầu .

Chỗ ở mới là một viện nhỏ trong cung Thanh Ninh, trang hoàng bài trí đều là thượng phẩm. Đuổi sư điệt Tố Hằng sư điệt lải nhải không dứt đi rồi, khoanh chân ngồi ở trên giường, nâng tay đưa ngọc giản đặt lên ấn đường, Mạc Thiên Liêu quyết định xem cái này là công pháp gì đã rồi hẵng tính.