Một đội hộ vệ đi vào trong đám đông, mở ra một đoạn đường rộng nửa mét.
Nữ tử mặc áo trắng bay bay, nhẹ nhàng bước vào, màng che trên khuôn mặt che kín dung nhan, trong đôi mắt âm trầm, hung tợn lấp lánh ánh sáng lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
“Ninh Thiên Lộ, là nàng ta.”
Diệp Dao Quang đoán ra thân phận của nữ tử áo trắng.
Ninh Thiên Lộ bước đến trước mặt nam nhân kia, cúi lưng xuống, ngón tay trắng muốt nâng cằm hắn lên.
“Không tồi, không tồi. Trông khá đẹp, giọng nói lại càng là tuyệt phẩm.”
Ninh Thiên Lộ dữ tợn cười nhạt, ngón trỏ và ngón giữa dùng hết sức nhéo cằm nam nhân kia.
“Ta ra giá hai mươi đồng bạc, ngươi đi theo ta.”
Trên cơ sở ban đầu là mười đồng bạc, Ninh Thiên Lộ lại vung tiền như rác, mở cái giá hai mươi đồng bạc cao ngất trời.
Nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Thiên Lộ một lượt, nói: “Ta không đồng ý.”
Nụ cười trên khuôn mặt Ninh Thiên Lộ trong phút chốc đông cứng: “Vì sao?”
Nam nhân chỉ vào Diệp Dao Quang.
“Ta muốn nàng ta.”
Ninh Thiên Lộ nhìn theo mũi tay nam nhân.
“Diệp Dao Quang, là ngươi.”
Tay Ninh Thiên Lộ chậm rãi vỗ về khuôn mặt, nỗi thống khổ đến tận xương tủy vẫn còn lởn vởn trong lòng.
Dung mạo của nàng ta, dung mạo tuyệt thế của nàng ta, dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng ta đều bị tiện nữ Diệp Dao Quang này hủy rồi.
Ánh mắt chết chóc, căm phẫn như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Diệp Dao Quang. Lúc này Ninh Thiên Lộ như thú dữ hung ác, vươn ra nanh vuốt sắc nhọn, há to cái mồm khát máu.
“Tại sao ngươi lại muốn ta mua ngươi?”
Diệp Dao Quang không thèm để ý Ninh Thiên Lộ, bước lên phía trước vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân.
Nam nhân hạ thấp giọng nói: “Ta biết ngươi là con gái của Tể tướng Diệp Quyền Quý, mà ta tên là Diệp Bác Thiên.”
Hai mắt Diệp Dao Quang sáng dần.
“Cho nên?”
“Chúng ta đều họ Diệp.”
“Cho nên?”
“Chúng ta là huynh muội.”
Diệp Dao Quang cau mày lại.
“Ngươi là bán thân chôn cha, cho nên chúng ta là huynh muội cùng mẹ khác cha?”
Diệp Bác Thiên lắc đầu phủ định.
“Không phải, phụ thân ta là Diệp Quyền Quý.”
Diệp Dao Quang vô cùng hưng phấn đáp: “Lẽ nào người đang nằm đắp chiếu kia là Diệp Quyền Quý. Trời đất quỷ thần ơi, đây là việc tốt mà vị thiên sứ tỷ tỷ nào làm vậy?”
Diệp Bác Thiên không hề thấy thái độ của Diệp Dao Quang kì lạ.
“Đó là thi thể mà ta nhặt được ở ngoài kinh thành. Ta thấy giữa chúng ta có duyên phận cha con liền đơn phương quyết định trở thành cha con.”
Diệp Dao Quang cười cười.
“Ngươi đúng là một kỳ tài đấy.”
Diệp Bác Thiên đáp: “Cảm tạ lời khen của muội muội.”
Diệp Dao Quang rút ra mười đồng bạc, Diệp Bác Thiên truyền tay đưa mười đồng bạc cho người khác, làm phiền họ tìm một miếng đất phong thủy, an táng nghĩa phụ rẻ mạt của hắn.
Hai người sánh đôi rời đi, đi được hai ba bước, Ninh Thiên Lộ một bụng tức giận gọi hai người lại.
“Tại sao? Tại sao ngươi lại chọn Diệp Dao Quang?”
“Diệp Dao Quang, sao ngươi lại năm lần bảy lượt đối đầu với ta?”
“Ta không sống được, ta sống thoi thóp giữ cái hơi tàn không thấy tương lai, ta phải khiến các ngươi xuống địa ngục cùng ta.”
Ninh Thiên Lộ đột nhiên ra tay, ánh kiếm như điện, trong chớp mắt bay đến gần Diệp Dao Quang.
“Nghiệt súc, đừng hòng tổn thương đến muội muội bảo bối của ta.”
Diệp Bác Thiên miệng thì nói lời đạo nghĩa không được chùn bước khí thế sung sức, vang dội đất trời nhưng lại trốn phía sau lưng Diệp Dao Quang.
Bây giờ Diệp Dao Quang đã là Linh Sư giả, Ninh Thiên Lộ chỉ là một Linh Nhân giả nhỏ bé, sao là đối thủ của Diệp Dao Quang được.
Keng một tiếng, Diệp Dao Quang bấm tay bắn ra. Ninh Thiên Lộ chỉ thấy cánh tay mình ngứa ran, khí huyết trong cơ thể như nước nóng sôi trào, đấu đá lung tung trong kì kinh bát mạch của nàng ta.
Diệp Bác Thiên nheo nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như ta không nhìn nhầm, vừa nãy tất cả chiêu thức của Diệp Dao Quang là “Nhất chỉ linh” của Kình Thiên tông phái. “Nhất chỉ linh” là công pháp của Kình Thiên, Diệp Dao Quang sống ở một tiểu quốc xa xôi này sao lại biết?”
Trong lòng Diệp Bác Thiên hân hoan, vui mừng. Hắn ta thích bí mật, hắn lại càng thích kéo tơ lột tằm, khai quật chân tướng của bí mật.