Chương 49: Cẩu Huyết 4

Kình Thiên tông phái, tông môn đứng đầu trong ba tông phái.

Nhất chỉ linh là công pháp của phái Kình Thiên, không phải là đệ tử nội môn của Kình Thiên thì không thể tu luyện.

Diệp Dao Quang cho rằng người ở Ngụy quốc không ai biết đến nhất chỉ linh nên nghênh ngang xuất chiêu, chưa từng nghĩ lại để cho Diệp Bác Thiên túm được một nước cờ.

Nhất chỉ linh ngưng tụ linh lực tại một điểm, dùng lực đạo mạnh mẽ, nhanh gọn, hiểm ác đánh vào bên trong cơ thể kẻ thù, làm chấn động khí huyết trong cơ thể, đảo loạn dòng chảy linh lực, đạt đến mục tiêu thương tổn kì kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng của kẻ thù.

Mới đầu Ninh Thiên Lộ chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, dần dần là toàn thân tê dại. Linh lực giống như mãnh thú phát điên, va chạm lung tung trong cơ thể nàng ta. Kì kinh bát mạch gãy đứt, vỡ vụn, nội thương theo thời gian không dừng lại mà càng thêm trầm trọng.

“Phụt.” Ninh Thiên Lộ phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái xanh tái mét.

“Tiểu thư.”

Đám hộ sĩ xung quanh Ninh Thiên Lộ kinh hoàng thất thố.

Diệp Dao Quang cười lạnh nói: “Ninh Thiên Lộ, đừng có đấu với ta, ngươi đấu không lại đâu.”

Ninh Thiên Lộ còn muốn chửi bới Diệp Dao Quang, trong miệng lại ào ào phun ra máu tươi, giống hệt như cái đập không có cửa chặn.

Diệp Dao Quang và Diệp Bác Thiên quay người rời đi. Bạch Viên vội vàng lon ton đuổi theo.

“Vị tiểu thư xinh đẹp, yểu điệu mê hồn này là ai vậy, không biết ta có vinh hạnh được biết quý tính không?”



Diệp Bác Thiên nhìn thấy Bạch Viên, đôi mắt phát sáng như sói đói trong đêm.

Khoé môi Bạch Viên không nhịn được cong lên.

“Ta tên là Bạch Viên, ta thích nhất nhất nhất là tiểu thư nhà ta.”

Bước chân của Diệp Bác Thiên liền dừng lại, đợi Bạch Viên đuổi kịp, hắn liền sánh vai bước tiếp. Hắn ríu ra ríu rít hỏi đông hỏi tây, nhìn khí thế của Diệp Bác Thiên như muốn hỏi thăm rõ ràng, sâu xa mười tám đời tổ tông nhà Bạch Viên vậy.

Bạch Viên cực kì có hảo cảm với Diệp Bác Thiên. Không phải là vì Diệp Bác Thiên anh tuấn đẹp trai, tiêu sái phóng khoáng, khi cười lên đôi mắt còn như phát sáng, mà là vì Diệp Bác Thiên nói bao nhiêu là chuyện trên trời dưới bể, lảm nhảm không ngừng về các loại mĩ thực quý lạ ngoài kia.

Lúc về đến phủ Tể tướng, Bạch Viên và Diệp Bác Thiên đã trở thành đôi bạn tốt không gì không kể.

Diệp Dao Quang trực tiếp dẫn Diệp Bác Thiên đến trước mặt Diệp Quyền Quý, những chuyện phía sau hết thảy đều không thèm để ý.

“Người này là ai?”

Diệp Quyền Quý quét mắt nhìn, đôi mắt sắc nhọn phát hiện ra bầu không khí giữa Bạch Viên và Diệp Bác Thiên rất hòa hợp, như có như không một dòng chảy ấm áp, mơ hồ giữa hai người này vậy.

Diệp Quyền Quý vội vàng đứng dậy, hùng hổ chen vào giữa Bạch Viên và Diệp Bác Thiên.

“Tên nhóc, ta không cần biết ngươi là ai nhưng ngươi bắt buộc phải nhớ rõ điều này, Bạch Viên là nữ nhân của ta.”

Diệp Quyền Quý trịnh trọng nói, không biết xấu hổ mà tuyên bố chủ quyền.

Diệp Bác Thiên nhìn về phía Bạch Viên, lưỡng lự nói: “Nương?”



Bạch Viên vội vàng xua tay.

“Ta không phải nương ngươi, đừng gọi bừa.”

Diệp Quyền Quý bị dọa đến ngạc nhiên.

“Đừng có nhận người thân bừa bãi, Bạch Viên sao có thể là nương của ngươi được. Nhìn tuổi tác ngươi chắc phải hơn Bạch Viên tận hai, ba tuổi.”

Diệp Bác Thiên tủi thân, lắp bắp nói: “Nhưng mà phụ thân nói Bạch Viên là nữ nhân của người thì Bạch Viên đương nhiên là mẫu thân của con.”

Mặt mày Diệp Quyền Quý nghiêm nghị, trông như băng tuyết ngàn năm.

“Sao ta lại không nhớ có đứa con trai là ngươi?”

Diệp Bác Thiên cắn cắn môi, kìm chặt nước mắt, một bộ dạng “ta chịu uất ức nhưng ta không nói”.

“Hai mươi năm trước, phụ thân người vẫn còn là một viên quan nhỏ, bị bổ nhiệm đến làm huyện lệnh huyện Thích Túc, trên đường đảm nhiệm gặp phải bọn cường đạo, sẩy chân rơi xuống nước, là nương con cứu người lên.”

“Nương con có ơn cứu mạng với người, người không có gì trả ơn, chỉ đành lấy thân báo đáp, vất vả sống với nương con một tháng.”

“Một tháng sau, người tự cho là đã trả hết ân tình, không nói một lời, im lặng rời đi. Mà lúc đó, nương con đã có mang con.”

Diệp Bác Thiên nói ra danh tính và nơi ở nhà của cô nương ngư dân đó, Diệp Quyền Quý liền mơ hồ rơi vào khoảng không kí ức