Chưa đến nửa ngày mà tất cả những người trong giới thượng lưu của cả thành phố Lăng này đã không người nào không biết, không người nào không rõ.
Nhà họ Mục, Mục Khôn tức muốn nổ phổi, cắn chặt răng hàm nói: “Họ Giang kia, tìm chết.”
“Cha, danh tiếng không thể lấy lại được nữa, những gì trước mắt cần phải làm là làm thế nào để giải quyết Giang Viêm.”
Sắc mặt Mục Yên bình tĩnh, dường như người bị Giang Viêm sàm sỡ không phải là cô ta.
Mục Yên là một cô gái thuộc giới thượng lưu nhưng trong tay lại nắm quyền quản lý tập đoàn Mục thị, đã quen với sóng gió, luôn bình tĩnh trước các tình huống đã là thói quen của cô ta.
“Nó bảo con thuê phòng khách sạn?” Đôi mắt dài hẹp của Mục Khôn lóe lên sự âm u.
Mục Yên gật đầu, Mục Hoành vội hỏi: “Thế làm sao được chứ, chị con sao có thể bị tên họ Giang kia bắt nạt được chứ, sau này còn mặt mũi nào mà nhìn ai? Cha, nếu như thế thì nhà họ Mục ở thành phố Lăng sẽ không ngẩng đầu lên được nữa đâu."
Mục Khôn liếc nhìn con trai một cách sâu sắc, vừa yêu vừa hận.
Yêu là vì Mục Hoành từ trước đến nay không hề gây gổ trong gia đình và rất có tình thân, hận là nó chỉ biết dùng tiền để chơi gái, không hề có một tí nghiêm túc nào.
Sắc mặt Mục Khôn càng ngày càng âm u hơn, ánh mắt giao nhau, giao tiếp ngắn với Mục Yên.
Mục Yên gật gật đầu, nói với Mục Hoành: “Em trai, em đi tìm ông Tề đi...”
Trên Tiêu Nham ở Bắc Hải, có một người đàn ông trung niên mặt chữ điền đang đứng trong gió.
Phía sau ông ta có hai người, chính là Mục Hoành và Quan Đông.
Ông Tề nghịch nghịch ngón tay, có vẻ như đang đắn đo suy nghĩ.
Điều kiện mà hai nhà họ Mục và họ Quan đưa ra khiến ông ta rất dao động, chỉ giải quyết một người đã có thể nhận được số tiền mà người bình thường có kiếm mấy chục đời cũng chẳng có được.
Nhưng vấn đề là trước khi hai người Mục Hoành đến, ông Tề đã tiếp một vị khách khác rồi, Cơ Tử Hùng.
Cơ Tử Hùng không khuyên giải ông ta thu tay, mà lại đứng về phía hai nhà Mục Quan, tận lực khuyên ông ta nên ra tay.
Ông Tề có một loại cảm giác như bị cáo đến chúc tết ấy, sao Cơ Tử Hùng lại có thể quan tâm đến hai nhà Mục, Quan như thế chứ, điều này thật là không bình thường.
Cơ Tử Hùng đang muốn ông ta đi tìm chết ư?
Nhưng dựa vào sự cơ trí của Cơ Tử Hùng sẽ chơi trò ngu ngốc này à? Thế này sẽ không phải là làm cho người ta hoài nghi sao?
Quay người lại: “Một chưởng đánh lui mười người bảo vệ, ừm, người bình thường thật sự là không làm được”
Trong lòng Mục Hoành đã mắng chửi ông Tề không biết bao nhiêu lần rồi, cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lão già này, sẽ không phải là sợ chết nên không dám đi chứ?
“Mười triệu?” Cố Tiên Dao cầm hồ sơ đấu giá lên, há to miệng nhìn Giang Viêm như nhìn quái vật.
Giá khởi điểm đấu giá là một trăm triệu, chính là giá thị trường lúc này, nói thế nào thì giá trị của miếng đất này cũng phải một tỷ mà bị Giang Viêm hạ giá xuống còn mười triệu.
Cho dù lập tức bán ra thì cũng lời trăm lần rồi.
“Bà xã, có phải anh cũng rất biết làm ăn không?” Giang Viêm tiến về phía trước, kéo lấy đôi tay ngọc ngà của Cố Tiên Dao: “Có thưởng không?”
“Anh thật sự là chỉ cần bỏ ra mười triệu đã có được mảnh đất này?” Cố Tiên Dao vẫn không tin.
Giang Viêm gật đầu một cái, hai người dựa vào nhau càng ngày càng gần, Cố Tiên Dao vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc nên không chú ý đến nụ cười xấu xa trên khóe miệng Giang Viêm.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Tiên Dao rút tay về, đỏ mặt ngồi xuống.
Người bước vào là Ngô Vân: “Cố tổng, miếng đất kia giá mười triệu, là thật hay giả vậy?”
Ngô Vân cũng không tin, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Giang Viêm thì không có thời gian để suy xét vấn đề này.
Gãi gãi đầu: “Ồ, đột nhiên tôi nhớ ra còn có chút việc, lát nữa tôi sẽ tới sau”
Giang Viêm bước ra bên ngoài, khi đi đến bên cạnh Ngô Vân thì dừng lại và nghiêng đầu nói: “Có biết vì sao Sa Tăng lại bị giáng xuống hạ giới không?”
“Sa Tăng?” Câu hỏi của Giang Viêm quá đột ngột, Ngô Vân vẫn chưa phản ứng lại được.
Giang Viêm lạnh giọng nói: “Quyền Liêm tướng quân, vì làm vỡ một cái chén lưu ly nên mới bị giáng xuống?”
“Thế là vì...” Miệng Ngô Vân nhếch lên, liếc mắt nhìn Cố Tiên Dao, thầm nghĩ sau này ông đây sẽ không bao giờ tới cái văn phòng nãy nữa.
Giang Viêm và Cố Tiên Dao suốt ngày làm việc xấu hổ không đứng đắn, văn phòng cũng sắp thành cái giường rồi.
Ý của Giang Viêm rất rõ ràng, Quyền Liêm tướng quân khi kéo rèm cửa lên đã nhìn thấy điều không nên thấy.
Về việc làm vỡ cái chén lưu ly đó chỉ là một cái cớ để giáng xuống mà thôi.
Vừa mới nói với Ngô Vân được vài câu thì điện thoại của Cố Tiên Dao lại vang lên.
Những sản nghiệp thuộc tập đoàn Tiên Dao liên tiếp bị quấy rối.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là mấy người Loan Tử làm.
Phía tây, Giang Viêm lặng lẽ nhìn tòa nhà của tập đoàn Tiên Dao đang được xây dựng một cách nhanh chóng.
Những đàn em của đám người Loan Tử kia khí thế ngất trời.
Nghe tin tức có người tới quấy rồi, Giang Viêm cũng không hề bất ngờ.
Trên miệng treo một nụ cười lạnh nhạt, địch mạnh thì chiến thuật cần đan xen, địch yếu thì dùng hỏa lực bao phủ lại.
Rất hiển nhiên, những tên côn đồ nhàng nhàng này cũng chỉ có thể quấy rối mà thôi.
Chẳng qua bọn họ không ngờ tới là, dám ra tay trên đầu thái tuế sẽ có hậu quả như thế nào.
Giang Viêm nói với Tần Nguyên Vũ: “Những thế lực ngầm động chân động tay ngày hôm nay, có một thì tính một, toàn bộ thông báo đầy đủ.”
“Bắt đầu từ ngày mai, đóng cửa toàn bộ mấy cơ sở kinh doanh theo kiểu lách luật. Bất cứ ai vi phạm pháp luật, ép người ta trở thành gái mại da^ʍ thì có hậu quả gì tự chịu trách nhiệm.”
“Đại ca, bọn họ...”
Tần Nguyên Vũ muốn nói nhưng không có người nghe, nói được một nữa, đồng tử co rút lại.
Thiên sứ tội lỗi.
Đột nhiên Tần Nguyên Vũ hiểu ra, đây là Giang Viêm đang muốn thanh tẩy một trận lớn.
Những người từng liếʍ máu trên đầu lưỡi dao trong thế lực ngầm. Người nào mà không nhe nanh múa vuốt. Lời của Giang Viêm trăm phần trăm bị coi là đang đánh rắm mà thôi, mà cái chào đón bọn họ lại là một xác chết lạnh băng.
Mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, Tần Nguyên Vũ cuối cùng cũng hiểu ra được cái quyết định có vẻ hèn nhát của Tần Nguyên Văn lúc đó chính xác như thế nào.
Mấy ngày trước, Tần Nguyên Văn còn đến tìm Tần Nguyên Vũ nói chuyện.
Sau này nhất định phải trung thành đi theo Giang Viêm.
Lúc đó Tần Nguyên Vũ không hiểu, nhưng lúc này tất cả những hoài nghi đều đã rõ ràng hết rồi.
Thành phố Lăng, không cần biết là thế lực ngầm hay là những gia đình hào môn kia, Giang Viêm hoàn toàn đều không coi họ ra gì. Cái kiểu ngang ngược này không phải ai cũng có thể có, mặc dù không biết bối cảnh phía sau của Giang Viêm như thế nào, nhưng nhất định là thế lực không thể chọc vào ở thành phố Lăng.
Đứng dưới bóng cây to thì sẽ được bóng mát, anh em Tần Nguyên Vũ hiểu, đối với tiền đồ của anh trai thật là vô cùng tốt đẹp.
Giang Viêm nói: “Tôi bảo anh xử lý những sản nghiệp lách luật kia đi, có oán trách không?”
“Không, quyết định của đại ca là chính xác ạ.” Tần Nguyên Vũ vội vàng trả lời.
Giang Viêm cười: “Tôi không phiền nếu như anh nói lời thật lòng đâu.”
“Những anh em vẫn phải có miếng cơm ăn, không nên chặn miếng cơm của họ. Anh mở một công ty bảo vệ, nhận bảo vệ cho mọi nơi ở thành phố Lăng."
Nhìn bóng lưng của Giang Viêm, Tần Nguyên Vũ gãi đầu có chút không hiểu rõ.
Đây chính là đang muốn hợp thức hóa thế lực ngầm ư?
Không đúng, phải nói là tiêu hủy thế lực ngầm mới đúng.
Không làm những việc vi phạm pháp luật, không có sản nghiệp xám lách luật, thế thì còn có thể gọi là thế lực ngầm nữa không?
Trên đường cao tốc của thành phố Tỉnh, có một đoàn xe đang chạy như tên bắn về phía thành phố Lăng.
Mặt mày Ma Lão Nhị đen như đít nồi, ánh mắt sáng quắc, hung dữ.
Ra ngoài làm việc vừa mới quay về thành phố Tỉnh thì nhận được tin dữ Ma Lão Tam bị gϊếŧ, một giây cũng không ngừng nghỉ, lập tức tập hợp người chạy đến thành phố Lăng.
Ma Lão Nhị thấp giọng hỏi: “Tra ra chưa, rốt cục là người nào làm?”
“Anh Ma, không tra ra được, Thiên sứ tội lỗi này đến chẳng hay đi chẳng biết, không hề có dấu vết gì, sau khi gϊếŧ Ma Lão Tam thì không thấy xuất hiện nữa.” Một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ lịch sự chậm chạp lắc đầu nói.
Người trung niên là Vệ Minh, cũng chính là người tham mưu cho Ma Lão Nhị.
Vệ Minh mặt mày trắng bóc, nhìn có vẻ rất chi là văn vẻ lịch sự, nhưng bản chất ông ta lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm, công phu cũng rất lợi hại.
Ma Lão Nhị cắn răng: “Nói một chút về tình hình ở thành phố Lăng đi.”
“Địa bàn của Ma Lão Tam hiện tại rất hỗn loạn, có rất nhiều người đều đang cướp giật.” Vệ Minh nói: “Chỉ là Tần Nguyên Vũ tương đối kì lạ, chỉ trong vòng mấy ngày đều hạ giá tất cả sản nghiệp xám đứng tên mình xuống thấp để bán ra toàn bộ.”
“Hửm?” Ma Lão Nhị nheo mắt: “Anh nói cậu ta giống Thiên sứ tội lỗi à?”
“Căn cứ vào những tin tức tìm hiểu trước đây, Tần Nguyên Vũ này chẳng qua chỉ có chút bản lĩnh thôi, gan không lớn. Ma Lão Tam có Tiểu Hổ đi cùng, sợ là cậu ta không có gan này.”
“Bản lĩnh của Tiểu Hổ chúng ta đều biết, cho dù là ở thành phố Lăng thì cũng đứng tốp đầu.”
“Hơn nữa lại còn có anh ở thành phố Tình, cho anh ta mười lá gan cũng không dám đυ.ng vào Ma Lão Tam.”
Ma Lão Nhị nói: “Liên hệ với Loan Tử chưa?”
Vệ Minh trả lời: “Liên hệ rồi, cậu ta nói đã sắp xếp xong xuôi hết.”
“Có thể được anh Bàng xem trọng, đó là cậu ta có phúc. Sau này thế giới ngầm của thành phố Lăng, Loan Tử cũng tính là có số má rồi.”
Ma Lão Nhị nhắc nhở: “Việc anh Bàng muốn thu thập thế giới ngầm của thành phố Lăng còn chưa nói ra ngoài, thời gian ngày vẫn nên không nói ra thì hơn.”
Vệ Minh gật đầu, hai người không nói thêm gì nữa.
Xe của Ma Lão Nhị dần dần tiến vào đường cao tốc, tiến về phía một câu lạc bộ nổi tiếng ở trong thành phố.
Loan Tử ngậm điếu thuốc đứng ở bên cạnh cửa, ánh mắt gian xảo.
Bên cạnh, Đại Bằng với Hoa Tỉ giao tiếp với nhau bằng mắt, rồi nhìn về phía đoàn xe của Ma Lão Nhị.
Cấp dưới đắc lực của đại ca xã hội đen thành phố Tình, phô trương thật là không nhỏ, ra ngoài đều dẫn theo nhiều người như thế à?
Ma Lão Nhị xuống xe, lặng lẽ quét mắt nhìn mọi người.
Loan Tử ném điếu thuốc đi, dẫn đầu bước lên phía trước, nở nụ vười trên môi: “Anh Ma, đi đường vất vả rồi, thằng em đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho anh rồi đây...”
“Hai người này là...” Ma Lão Nhị nhìn về phía Hoa Tỉ.
Hoa Tỉ có thân hình đầy đặn nở nang, cực kì quyến rũ, giơ tay nhấc chân luôn có một loại quyến rũ thu hút người khác. Đối với người khác mà nói thì Hoa Tỉ là một bông hồng có gai, đối với Ma Lão Nhị mà nói thì lại giống như đồ chơi hơn.
Loan Tử vội vàng giới thiệu, thái độ cung kính, cực kì nịnh nọt lấy lòng.
Ma Lão Nhị là người của đại ca xã hội đen ở thành phố Tình, nếu như có thể trèo lên đường dây này, đi theo được anh Bàng thì ở thành phố Lăng sau này muốn đi ngang đi dọc thế nào thì đi.
Vừa mới ngồi xuống, một bàn đồ ăn ngon chưa hề được đυ.ng tới thì Ma Lão Nhị đã hỏi: “Thằng ba là do ai gϊếŧ?”
Loan Tử nào biết những thứ này, Thiên sứ tội lỗi cũng từng gϊếŧ mấy người kiểu này rồi, đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.
Người mà Ma Lão Tam đắc tội lại nhiều, trời mới biết là do ai làm.
Nếu không phải Ma Lão Tam vẫn luôn có Tiểu Hổ đi bên người, đến cả mấy người Loan Tử cũng có thể xử gã, lúc này có mà cỏ mọc xanh mồ, đã chết cả tám trăm lần rồi.
Biết được Ma Lão Nhị lần này đến là vì chuyện của Ma Lão Tam, nên trước khi Ma Lão Nhị đến Loan Tử với hai người Hoa Tỉ, Đại Bằng đã có đối sách rồi.
“Anh Ma, chuyện này tôi thực sự đã từng điều tra rồi.” Loan Tử hơi do dự, dường như là có gì đó không tiện nói.
Sắc mặt Ma Lão Nhị lập tức trầm xuống: “Có lời thì nói, có rắm thì đánh.”
Loan Tử cười khổ nói: “Anh Ma, là thế này, tôi điều tra được thứ này, nhưng mà không có chứng cứ.”
“Nói ra xem nào.” Ma Lão Nhị không muốn nhiều lời.
Loan Tử chỉ có thể nói: “Trước khi anh ba chết đã từng gặp mấy người. Ông cả nhà họ Cố ở thành phố Lăng là Cố Minh Uy, còn có một người nữa là Tần Nguyên Vũ.”
“Nghe nói... chỉ là em nghe nói thôi nhé, anh ba muốn giúp họ đối phó với một người, mà người kia là...”
“Là ai?” Ma Lão Nhị gằn giọng hỏi.
“Giang Viêm.”
Ma Lão Nhị nhìn Vệ Minh, người phía sau cũng mang vẻ mặt mờ mịt.
Mặc dù Ma Lão Nhị ở xa tận thành phố Tình, nhưng cũng biết rất nhiều những việc trong thế giới ngầm của thành phố Lăng, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy cái tên Giang Viêm này.
Loan Tử nói về mối quan hệ của Giang Viêm với Cố Minh Uy, lại nói đến mâu thuẫn giữa Tần Nguyên Vũ với Giang Viêm.
Sau khi nói xong một cách ngắn gọn, Loan Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói thêm một chữ nào nữa cả.
Đường chỉ dẫn đến đây thôi, về việc Ma Lão Nhị nghĩ như thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ta cả.
Cho dù là một con heo thì cũng sẽ nghĩ đến việc hoài nghi Giang Viêm.
Mầm tai họa đã đẩy đi, nếu như Ma Lão Nhị giải quyết Giang Viêm đi thì đều có lợi cho tất cả mọi người.
Hoa Tỉ cười xinh đẹp: “Anh Ma, tôi thấy cái chết của Ma Lão Tam không tránh khỏi có liên quan đến Giang Viêm, ai chẳng biết khả năng của Tiểu Hổ chứ, nhưng mà Giang Viêm kia lại không hề sợ hãi.”
“Chúng tôi cũng không thể trơ mắt ra nhìn, chúng tôi đã cử mấy chục người đi, đến bây giờ một người cũng chưa trở về, có lẽ đã bị diệt khẩu hết rồi.”