Chương 35: Phi thuyền

Cảng vũ trụ ở thành vũ trụ Tái Phỉ Tư đã được làm sạch, những phi thuyền ngày thường đặt ở cảng khẩu đều bị chuyển dời đến nơi khác, thế nhưng người trong cảng vũ trụ không ly khai, cùng đám người Mộc Linh Hạo mở to mồm, ngơ ngắc nhìn chiếc phi thuyền chiếm vị trí bao la của cảng, biểu tình bình thường chỉ có Mộc Linh Hạo cùng Mộc Cảnh, một người là lạnh lùng bất động như núi, hơi chút lý giải năng lực vượt qua tưởng tượng của Cảnh, một người là người chế tạo, tuyệt không kinh ngạc.

Một chiếc phi thuyền màu trắng bạc giữa vũ trụ là như vậy chói mắt, không giống những chiếc phi thuyền thường thấy cồng kềnh xấu xí, đường cong lưu sướиɠ nhu hoà như dòng nước rực rỡ, mơ hồ có hoa văn màu tím nhạt, tinh xảo, ưu nhã, mộng ảo, kết hợp huyền diệu hoa văn của thế giới Khắc Lạc Duy, khiến nó nhìn qua dẫn theo điểm sắc thải thần bí. Tạo hình không phải chỉnh tề, mà là rất khác biệt, tựa một mặt thuỷ kính được cánh hoa bao vây ôm lấy, cùng phi thuyền bình thường như hòn than và tác phẩm nghệ thuật, thiên soa địa biệt. Càng sâu hơn là trên một góc phi thuyền có thể thấy lục sắc thực vật.

“Đó là cái gì?” Rất có tinh thần truy căn cứu để Lý Thiên Cách chỉ vào một mạt lục sắc hỏi.

“Hoa viên.” Cảnh trả lời rất bình thản.

“Hoa viên? Cháu trên phi thuyền xây hoa viên.” Thường ngồi phi thuyền Âu Dương Trạch bất bình hành, phi thuyền anh ngồi không thể nói hoàn cảnh quá kém, ít người, không gian chỗ ngồi lớn, thế nhưng không xa xỉ đến có thể xây một hoa viên, người thực sự không thể so với người, nhìn phi thuyền này, nghĩ tới những phi thuyền trước đây anh ngồi, anh có thể cân bằng sao?

“Đi.” Mộc Linh Hạo không hổ xưng hào người mạnh nhất, ban đầu có điểm giật mình, lập tức khôi phục, thật không hổ nguyên soái, lực thống lĩnh phi phàm, mọi người có điểm hoàn hồn, lập tức hướng phi thuyền đi tới.

Cửa khoang thuyền mở, thân ảnh Lạp Phỉ Nhĩ xuất hiện ở cửa, khom người hành lễ: “Chủ nhân.”

Tiến nhập phi thuyền là một không gian rộng lớn màu trắng, cái gì cũng không có, Cảnh cùng Mộc Linh Hạo đi vào hạm nội, một phiến cửa xuất hiện, hai người bước vào.

Lạp Phỉ Nhĩ ngăn trở những người muốn theo nói: “Hoan nghênh đã tới, Ai Đức Gia hào, đây là toạ hạm chuyên chúc của chủ nhân. Thỉnh các vị nghe theo an bài, có bất luận nghi vấn có thể hỏi chủ hệ thống Ai Đức Gia, hắn sẽ đem hành lý các vị cất giữ tốt. Nhắc nhở các vị, thời gian đi không quá dài, đồ vật cố định là được.”

Sau đó, theo Cảnh ly khai, cửa biến mất.

“Xin hỏi, Âu Dương nghị viên, đây là phi thuyền kiểu mới của Liên Bang sao?” Một nhân viên đi theo nghi hoặc hỏi, hắn là nhân viên công tác của chính phủ, thế nào không biết tình huống của Liên Bang, Liên Bang không có thứ tiên tiến như vậy.

“Có một số việc, không cần biết thì đừng hỏi.” Âu Dương Trạch nhìn người đặt câu hỏi nói, hắn biết những người này nhất định đem sự việc nhìn thấy báo cáo cho Liên Bang, vậy thì thế nào, Mộc Linh Hạo trước không nói, thân là Liên Bang nguyên soái Mộc Linh Hạo đủ tiền vốn áp đảo tất cả những người chống lại, trước không động thủ chỉ là không muốn, huống hồ còn có một Cảnh vô pháp nắm bắt, nhìn thủ pháp cùng thái độ gϊếŧ người của y là rõ Cảnh không phải một người dễ đối phó, còn có lần kia một kích chém về phía quần vẫn thạch đủ để huỷ diệt Liên Bang, hơn nữa phi thuyền này, tạm thời nhìn không ra có phương tiện vũ khí, thế nhưng Cảnh là một phần tử nguy hiểm, vũ lực trên phi thuyền này tuyệt không kém, bằng vào những thứ đó, thực lực của Cảnh có thể quét ngang toàn bộ tinh hệ, hy vọng Liên Bang không nên nhiều lắm những tên ngu ngốc khiến Cảnh tức giận, Nguyệt Cầu anh không thèm để ý, Cảnh có thể gϊếŧ cũng không sai.

“Ta là chủ hệ thống Ai Đức Gia, hoan nghênh các vị quang lâm.” Một thanh âm nam tử máy móc băng lãnh vang lên, sau đó một bên tường xuất hiện một phiến cửa, đi ra một đám người máy hình thùng, “Mời các vị đem hành lý giao cho người máy vận chuyển.” Không đợi mọi người phản ứng, người máy đã lấy đi những kiện hành lý quá lớn, tiến vào phiến cửa, sau đó phiến cửa biến mất.

“Các vị mời đến.” Lại một phiến cửa thần kỳ xuất hiện, bên trong cánh cửa là một không gian rộng lớn, tựa một hưu nhàn nghiễm tràng, đặt rải rác những chiếc bàn, còn có các loại hoa cỏ, trần nhà chậm rãi mở, hiện cửa sổ mạn tàu, có thể thấy vũ trụ mỹ lệ cùng cảng vũ trụ không xa, mọi người tựa như mơ bước vào. Đám người Mộc Lỗi chịu quá lớn kí©h thí©ɧ, rất nhanh phục hồi tinh thần, không vào cửa. Hỏi: “Đại ca ở đâu?”

“Chủ nhân ở phòng chỉ huy.” Thanh âm băng lãnh trả lời.

“Chúng tôi có thể tới sao?” Âu Dương Ngạo hưng phấn hỏi, cậu muốn đi.

Thanh âm băng lãnh lần này không đáp, hắn đang xin chỉ thị, một hồi lâu, “Mời thông báo tính danh.”

“Mộc Lỗi.”

“Âu Dương Ngạo.

“Lý Thiên Cách.”

“Âu Dương Trạch.”

“Thu được chỉ thị, Mộc Lỗi, Âu Dương Ngạo, Lý Thiên Cách, Âu Dương Trạch cho phép tiến vào phòng chỉ huy.” Trả lời của thanh âm băng lãnh khiến mọi người vui vẻ không thôi, đi vào phi thuyền tiên tiến như vậy, thế nào không nhìn phòng chỉ huy.

Một phiến cửa xuất hiện, mọi người vội vã bước vào.

Nơi này là phòng chỉ huy. Mọi người trước hết thấy chính là vũ trụ màu đen, tài liệu trong suốt đem toàn bộ phòng chỉ huy vây quanh, đứng ở chỗ này tựa như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như đứng trong vũ trụ.

“Mời ngồi.” Lạp Phỉ Nhĩ nói đem mọi người từ chấn động thật lớn kéo về. Sau đó bọn họ thấy Cảnh ngồi ở vị trí chính giữa, vị trí ngồi của y so những người khác cao, đối diện vũ trụ, Mộc Linh Hạo bên cạnh, Lạp Phỉ Nhĩ đứng trước, còn có một thân ảnh trong suốt thần tình băng lãnh kế bên, trước mặt hắn có rất nhiều hình ảnh, mọi người có thể thấy rõ những người máy vận chuyển đang vận chuyển hành lý, còn có những người lấy lại tinh thần chung quanh tham quan, bộ dáng chưa từng thấy sự đời, khiến đám người Âu Dương Trạch xấu hổ cùng bọn họ nhận thức.

Kim loại màu bạc từ mặt đất hiện lên mấy khối, tựa dịch thể bắt đầu kéo dài biến hình, rất nhanh hình thành chiếc ghế, thấy qua bộ dáng mất mặt của những người khác, đám người cường ức lòng hiếu kỳ, ngồi xuống ghế, bên dưới động vài cái, rất rắn chắc cũng rất mềm mại, ngồi rất thoải mái.

“Chủ nhân, công tác kiểm tra hoàn thành, không có phản ứng không bình thường. Tuỳ thời có thể xuất phát.” Thanh âm băng lãnh nói.

“Lạp Phỉ Nhĩ.” Cảnh không phát sinh mệnh lệnh xuất phát.

Lạp Phỉ Nhĩ hội ý, “Ai Đức Gia, vì an toàn của khách nhân, đem hệ thống an toàn mở, còn có để người máy vệ sinh chuẩn bị.”

“Dạ.” Ai Đức Gia không hỏi nhiều, hắn tuy có trí năng, thế nhưng dưới tình huống không nguy hiểm trình tự của hắn chỉ có hoàn toàn phục tùng. Một chiếc dây dài trên ghế mọi người ngoại trừ Cảnh xuất hiện, vòng quanh thắt lưng, đem mọi người vững vàng cố định ở vị trí, mà nơi như hưu nhàn nghiễm tràng, Ai Đức Gia thông tri mọi người ngồi xuống, sau đó cũng cố định.

Lạp Phỉ Nhĩ đến trước mặt mỗi người, đem một thùng rác nhỏ đưa từng người. Hắn sẽ không để những người này ô nhiễm nơi chủ nhân ở.

“Đây là ý gì?” Âu Dương Ngạo không phải rất minh bạch, thùng rác, làm gì?

“Ngươi lập tức sẽ biết.” Sau đó ngồi tốt, “Ai Đức Gia, xuất phát.”

Từ cửa sổ mạn tàu cực đại của phi thuyền có thể thấy phi thuyền đang dẫn động, từ hai bên có thể trông rõ thành Tái Phỉ Tư đang chậm rãi biến mất, mọi người nghĩ thực sự tiên tiến, một điểm cảm giác chuyển động cũng không có, so phi thuyền Liên Bang thoải mái, không gian lớn, di chuyển ổn định.

“Tinh chi thông lộ đã mở.” Thanh âm lạnh lùng của Ai Đức Gia nói. Trước mặt đám người Cảnh xuất hiện một hình ảnh lập thể thật lớn, đó là thành Tái Phỉ Tư cùng Nguyệt Cầu, giữa hai bên xuất hiện một đường tuyến.

“Không gian gấp hoàn thành.” Ai Đức Gia nhìn số liệu phức tạp trước mắt nói, “Bước nhảy bắt đầu.”

Mọi người trên phi thuyền cùng mọi người trên cảng còn đang chìm đắm trong sự mỹ lệ của phi thuyền, phi thuyền đã nháy mắt biến mất ở cảng thành Tái Phỉ Tư.