Chương 36: Tới rồi

Nơi không xa Nguyệt Cầu vũ trụ cảng đột nhiên xuất hiện một chiếc phi thuyền mỹ lệ màu bạc, mọi người trên cảng có thể thấy rõ, cũng khiến người của Nguyệt Cầu cảng một mảnh kinh hoảng, đây là một chiếc phi thuyền lai lịch bất minh, chưa từng có người gặp qua. Sẽ không là ngoại tinh nhân đánh tới? Có chút người sức tưởng tượng phong phú nghĩ như vậy.

Mà bên trong phi thuyền, Cảnh cùng hai trí năng hệ thống sắc mặt như thường, không biến hóa. Mộc Linh Hạo cũng rất bình thường, bất quá sắc mặt có điểm trắng, không trở ngại. Mà những người khác ói đến hi lý hoa lạp, người trong phòng chỉ huy trong tay có thùng rác không ói trên đất, mà những người đồng hành ở nơi khác đại thổ tiểu thổ, trên đất đều là uế vật, may là người máy thanh lý từ lâu chuẩn bị tốt.

“Tới rồi.” Cảnh không nhìn mọi người khổ sở, khinh phiêu phiêu nói.

“Ngươi là cố ý.” Mộc Linh Hạo khẳng định nói. Cảnh có thể để Lạp Phỉ Nhĩ chuẩn bị sẵn sàng, vậy y nhất định biết kết quả, cố ý không nói cho bọn họ chính là không muốn bọn họ chuẩn bị, hơn nữa y vững tin sẽ không đối hắn tạo thành bất luận thương tổn, chỉ là có điểm khó chịu.

“Phải.” Cảnh hào phóng thừa nhận, chuyện mấy ngày nay khiến y không hài lòng, tuy tâm trạng y bình tĩnh, thế nhưng bất mãn vẫn có, không thể thương tổn Mộc Linh Hạo, như vậy chỉnh người có thể khiến y tâm tình tốt, không biện pháp, thời điểm người của Vô Xá tâm tình không tốt, tổng có người không may, hoàn hảo y còn có lý trí biết Mộc Linh Hạo ở đây, không thể làm quá phận, nếu như thương tổn Mộc Linh Hạo, ai biết tối cao pháp tắc phán định thế nào, bất quá khiến Mộc Linh Hạo khó chịu một chút xem ra không quan trọng, chứng cứ chính là y không cảm giác lực lượng phản phệ, cho nên những người này mới có thể không may ở trình độ này.

“Không có lần sau.” Mộc Linh Hạo nói, tư vị thực sự không dễ chịu. Bất quá, Cảnh hết giận chút đi.

“Không có.” Lần này một phương diện là trắc thí trình độ dễ dàng tha thứ của pháp tắc, một phương diện cũng là cố ý, y rất khó không khống chế được, lần này đã là hiếm thấy.

“Cảnh, cháu không cần như vậy chỉnh người.” Lý Thiên Cách đáng thương nói, xem ra Cảnh là thật không thể đắc tội, đây thật là khó chịu, tưởng tượng đến loại cảm giác này, ngũ tạng lục phủ cùng nhau di động lắc lư, tựa như có thứ gì bên trong cơ quan nội tạng khuấy trộn, du͙© vọиɠ nôn mửa vô pháp áp lực nhắm về phía yết hầu, a, chỉ cần nghĩ tới loại cảm giác này, lại muốn ói ra.

“Đây là phi thuyền tiên tiến gì, so phi thuyền Liên Bang còn kém.” Âu Dương Ngạo khó chịu khẩu xuất ác ngôn, nhạ đến hai trí năng hệ thống rất không vui, một người không nói gì, trình tự của hắn không có phản kháng, không thể tính toán.

“Đây là thể chế của các ngươi quá kém, vô pháp gánh chịu chấn động không gian gấp.” Một người khác nghĩ quyền uy của chủ nhân bị nghi vấn, đồng bào bị vũ nhục, xuất ngôn đối trận.

“Cái gì là không gian gấp?” Đệ tử tốt Mộc Lỗi hỏi.

“Học sinh tiểu học đều biết cự ly gần nhất giữa hai điểm là một đường thẳng, mà không gian gấp chính là đem đường thẳng này bẻ cong, khiến hai điểm càng gần. Mà cự ly giữa Nguyệt Cầu cùng thành Tái Phỉ Tư không xa, chỉ cần một lần gấp là đủ, bởi cự ly quá gần, hai điểm trùng hợp, nhảy một lần là tới, lần đầu phản ứng khó tránh khỏi có chút lớn, bất quá các ngươi thật là ky giáp sư, thực sự yếu, chỉ một điểm không gian chấn động nhỏ của cự ly như vậy sản sinh đều thừa thụ không nổi.” Lạp Phỉ Nhĩ ngược lại trào phúng.

“Mấy người không thể dùng phương pháp không sản sinh chấn động sao?” Âu Dương Trạch cũng không vui.

“A, đây không trách ta, là các ngươi bảo chúng ta đi Nguyệt Cầu, ta nghĩ tới các ngươi đuổi thời gian, dùng phương pháp nhanh nhất, yên tâm, lý giải thể chế của các ngươi là cỡ nào nhược tiểu, cả một chút chấn động đều vô lực chống lại, tinh lộ kế tiếp chúng ta đi, tuyệt không khó chịu, sẽ không khiến nhược tiểu thể chế của các ngươi bị thương tổn.” Lạp Phỉ Nhĩ ngôn ngữ như cũ độc ác.

Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo tiếp tục ói, nghe nhược tiểu vân vân từ ngữ trong miệng Lạp Phỉ Nhĩ, tức giận không thôi nhưng vô lực phản bác.

“Lạp Phỉ Nhĩ. Pha loãng sinh mệnh tuyền thuỷ.” Vị đạo thực sự không dễ nghe, Cảnh nói, y chỉnh người, cũng không muốn người khác chỉnh y.

“Dạ, chủ nhân.” Tựa như biến ma thuật, Lạp Phỉ Nhĩ trong tay nhiều ra một bình thủy tinh, nước trong bình có quang huy thất thải, phòng chỉ huy hiện lên một viên cầu màu bạc nho nhỏ, tựa như hình thành chiếc ghế, trong không trung kéo dài biến hình, sau đó một chiếc bàn nhỏ an trí trước mặt đám người Mộc Lỗi, một người máy tròn vo tiến vào, có thể thấy nó bưng một bình nước uống, bên trong thân máy trong suốt có không ít chiếc ly, phía sau một người máy vệ sinh tiến vào. Lạp Phỉ Nhĩ lấy ra mấy chiếc ly đặt lên bàn, đem nước thất thải trong bình rót một giọt vào từng chiếc ly, sau đó người máy tròn vo rót nước, hoàn thành xong, người máy đem ly đưa cho mỗi người ngoại trừ Cảnh cùng hai trí năng hệ thống, đương nhiên người ở nơi khác tuyệt đối không có đãi ngộ này, uống xong sinh mệnh tuyền thuỷ trân quý, chỉ có một người máy tựa như máy bán hàng tự động đi tới, bọn họ phải tự động thủ.

Một ly nước uống xuống, cảm giác khó chịu lập tức tiêu thất, sinh mệnh tuyền thuỷ thần kỳ còn đem thể lực cùng tinh thần đã mất khôi phục, mọi người lại vui vẻ.

“A, sống lại.” Lý Thiên Cách khoa trương nói, nước này thực sự thần kỳ, muốn hay không tìm Cảnh đòi một chút, ngẫm lại sau loại vận động kia, uống một chén, oa, thể lực lập tức khôi phục, vậy không phải… Lý Thiên Cách dâʍ ɭσạи nghĩ. Sinh mệnh tuyền thuỷ đối Vô Xá mà nói không tính cái gì, thế nhưng bị dùng ở loại công dụng này, nếu để những người vì tìm một giọt này hao phí vô số tâm lực, cửu tử nhất sinh biết, nhất định đem Lý Thiên Cách gϊếŧ vô số lần.

“Chủ nhân, cảng vô pháp tiến nhập.” Lời của Ai Đức Gia đem mọi người từ cảm khái tỉnh lại.

Cảng, vừa nãy Cảnh hình như nói “Tới rồi”, cái này tới rồi là tới Nguyệt Cầu?

Mọi người vội vã nhìn về phía cửa sổ mạn tàu, Nguyệt Cầu là như vậy tiếp cận, cảng có thể thấy rõ, cả đoàn người hoảng hoảng mang mang chạy cũng thấy rõ.

“Nguy rồi.” Lý Thiên Cách kêu lên, “Nghĩ tới chúng ta lần này không nhanh như vậy tới, tôi không thông tri Nguyệt Cầu chuẩn bị.” Trời, anh nghĩ tới phi thuyền của Cảnh nhanh hơn cũng tốn chút thời gian, trên đường liên hệ không muộn, không nghĩ tới nhảy một cái đã xong. Thực sự không thể trách anh.

“Hiện, không nói cái này, cậu xem những người kia, đều luống cuống, Cảnh, có thể cùng không cảng Nguyệt Cầu đối thoại không?” Âu Dương Trạch hỏi.

Cảnh không trả lời, Ai Đức Gia trực tiếp trước mặt Âu Dương Trạch mở màn hình, vì sao những người này luôn xem thường kỹ thuật của chủ nhân cùng bọn họ, quả nhiên, sinh vật đẳng cấp thấp đều không thông minh. Đám người Âu Dương Trạch lại bị một trí năng hệ thống khinh bỉ.

Trên màn hình anh thấy người phụ trách không cảng Nguyệt Cầu, Âu Dương Trạch mỗi lần đến Nguyệt Cầu đều cùng người này chút ít giao tiếp. Không cảng Nguyệt Cầu là đệ nhất phòng tuyến đối ngoại, có thể trở thành người phụ trách thế lực ở Nguyệt Cầu không tính nhỏ, là cấp quan trọng, có tư cách triệu tập bộ phận quân đội ở Nguyệt Cầu, là một vị trí có thực quyền. Người phụ trách Nguyệt Cầu cảng là một người trầm ổn lão luyện, hiện tại trên màn hình lại không một chút trầm ổn, sắc mặt hoảng loạn, mồ hôi không ngừng, cà-vạt hệ trên cổ áo cũng kéo mở, hổn hển đối thủ hạ gào thét, sau đó con mắt không đảo qua chủ màn hình, thấy Âu Dương Trạch xuất hiện trên màn hình, tất cả gầm rú dừng trong miệng, động tác đình chỉ.

Thời gian phảng phất tĩnh, song phương trầm mặc.

....