Chương 34: Xuất phát

“Linh lão đại.” Như vậy gọi Mộc Linh Hạo chính là Âu Dương Trạch, anh từ nhỏ cùng Mộc Linh Hạo lớn lên, gia thế không sai biệt, niên kỷ tuy so Mộc Linh Hạo lớn, thế nhưng bội phục Mộc Linh Hạo nhất, gọi tên đầy đủ không biểu hiện tôn kính, lại không muốn cùng Lý Thiên Cách gọi một cách, liền nhiều hơn một chữ Linh, vì sao không phải chữ Mộc, Âu Dương Trạch cho gọi họ không thể hiện quan hệ thân cận, chữ Hạo, lại càng không cần, như vậy tựa như gọi hảo lão đại [1], sẽ bị Lý Thiên Cách cười nhạo, tuyệt đối, đây là Lý Thiên Cách trước đây thích gọi, bất quá sau khi biết nguyên nhân Âu Dương Trạch gọi Mộc Linh Hạo “Linh lão đại”, Lý Thiên Cách không bao giờ nói ra ba chữ Hạo lão đại, đều xưng hô lão đại.

“Chúng ta lúc nào đi Nguyệt Cầu.” Mỗi lần Tái Phỉ Tư đại tái kết thúc bên thắng lợi nhất định đi chỗ của bên thất bại, nói là cho nhau học tập giao lưu, trắng ra chính là người thắng diễu võ dương oai, đây đã là truyền thống, hiện song phương đều ở thời kỳ hoà bình, thế nhưng song phương cũng là kẻ thù truyền kiếp, cơ hội có thể áp chế đối phương tuyệt không buông tha.

Làm người dẫn đội lần này, anh sẽ mang theo quang huy người chiến thắng làm một lần Nguyệt Cầu phỏng vấn, mà nhân vật chính yếu diễu võ dương oai, đoạt được vòng nguyệt quế Mộc Linh Hạo đương nhiên càng phải đi, đáng tiếc Thiên Liệt về trước Liên Bang, anh cũng cho Thiên Liệt nên từ giấc mộng nữ nhân kia thanh tỉnh, anh gặp qua Thuỷ Nhu, anh không tiếp thu nữ nhân kia thích hợp Thiên Liệt, nói thế nào, anh nghĩ nữ nhân kia cùng bề ngoài có điểm sai biệt, Thiên Liệt hình như một điểm không phát hiện.

“Cảnh, ngươi cho đâu?” Mộc Linh Hạo không trả lời Âu Dương Trạch, mà là hỏi Cảnh. Thân thể Cảnh có thể tiến hành phi hành? Dù sao hôn mê một đêm, đã hoàn toàn khôi phục?

“Hôm nay đi.” Là thời gian gấp rút? Vậy sớm một chút.

“Hôm nay, Cảnh, hiện chuẩn bị phi thuyền cần thời gian, chuẩn bị tốt cũng là buổi chiều, đến hẳn là ngày mai.” Lý Thiên Cách đối phương diện này rất quen thuộc, tuy nói thời đại tiến nhập vũ trụ, thế nhưng phi thuyền làm công cụ chủ yếu bản thân có hạn chế, thời gian chuẩn bị quá dài, muốn đảm bảo an toàn phải kiểm tra, dù sao vũ trụ không phải mặt đất, một điểm ngoài ý muốn chính là toàn bộ tử vong, khoang thuyền cứu sinh tiên tiến cũng không chống được lâu, chỉ để an ủi quần chúng vô tri, làm một trong những người quyết sách chủ yếu của Liên Bang, anh rất rõ sự không an toàn của vũ trụ.

“Phi thuyền, không cần.” Lần trước là bởi muốn thử phi thuyền của Liên Bang, bởi y chưa bao giờ ngồi, thật không ngờ chật hẹp như vậy, tốc độ phi hành cực thấp, một lần là đủ, y sẽ không ngồi lần thứ hai, “Lạp Phỉ Nhĩ.”

“Dạ, chủ nhân của ta.” Lạp Phỉ Nhĩ ưu nhã khom người nói.

“Đem toạ hạm của ta lái tới.” Cảnh nói.

“Toạ hạm!” Mọi người tề hô. Đối Cảnh, bọn họ biết không nên kinh ngạc, bất quá, toạ hạm, đây là một từ bao nhiêu đáng sợ, lại một lần nữa khắc sâu lý giải kỹ thuật của Cảnh vượt qua trình độ văn minh bọn họ, bất quá, người thiên tài thế nào dưới tình huống không có bất luận cơ sở tri thức là không khả năng làm ra thứ vượt qua phạm vi tri thức vốn có, thế nhưng Cảnh đã vượt qua, những tri thức này là thế nào tới? Mọi người trong lòng không khả năng không có nghi vấn, nhưng bọn họ biết Cảnh sẽ không nói cho bọn họ.

Mộc Linh Hạo nhãn thần phức tạp, Cảnh, thế giới của ngươi hình như cách ta rất xa, thế nhưng ta sẽ không buông tay, ngươi cho ta lợi thế, ta sẽ đổ một hồi, dùng cả đời để đổ.

“Dạ, chủ nhân.” Không để ý mọi người kinh ngạc, Lạp Phỉ Nhĩ biến mất.

“Thiên Cách, thông tri cảng vũ trụ nhường vị trí, để bọn họ chuẩn bị đi Nguyệt Cầu.” Mộc Linh Hạo đâu ra đấy phân phó.

“Dạ.” Lý Thiên Cách chính sắc, sau đó hỏi, “Cảnh, toạ hạm của cháu lớn bao nhiêu? Tới cần bao nhiêu thời gian?” Muốn cảng vũ trụ nhường vị trí cỡ nào, còn có thời gian đỗ phải thông tri.

“Hình thái thứ nhất không phải rất lớn, dài 2215 mét, rộng 766 mét, cao 298 mét. Lập tức có thể tới.” Cảnh không để ý trả lời, nhưng khiến Lý Thiên Cách, Âu Dương Ngạo, Mộc Lỗi, Âu Dương Trạch khoé miệng trừu rút, cái này gọi không phải rất lớn, phi thuyền lớn nhất của Liên Bang dài bất quá 1200 mét, cao bất quá 60 mét, rộng cũng chỉ có 288 mét. Quả nhiên kết cấu não của Cảnh cùng bọn họ thực sự thực sự không giống, còn có cái gì là hình thái thứ nhất, chẳng lẽ có thể biến hình? Thời gian tới rất nhanh, lẽ nào ngay phụ cận, thế nhưng không thấy thứ lớn như vậy?

Lý Thiên Cách thông tri cảng vũ trụ làm sạch toàn bộ cảng, bằng không dung không nổi toạ hạm của Cảnh, phân phó tất cả nhân viên đi Nguyệt Cầu nội trong một giờ tập kết. Sau đó cũng thu thập, ở lại chỉ có Mộc Linh Hạo cùng Cảnh.

“Ngươi rất vượt qua tưởng tượng của ta.” Mộc Linh Hạo dẫn đầu mở miệng, tựa như tất cả trong nháy mắt thay đổi, bất luận là Cảnh hay hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ yêu một người, còn là cốt nhục của mình.

“Ta nỗ lực qua.” Đám người Mộc Linh Hạo tuyệt đối không biết, để đạt được những thứ này y nỗ lực bao nhiêu, từng ngày từng ngày học các tri thức, chỉ vì một điểm cơ hội sống sót, cho dù trong quá trình sinh tử đào vong, chỉ cần có một chút thời gian cũng không ngừng học, thế giới Ma Phương tuy không thích, nhưng bọn họ trong đó học được rất nhiều, điểm này nhưng phải cảm tạ những kẻ đem bọn họ làm vật thí nghiệm, bất quá, bọn chúng đại khái không bao giờ nghĩ sẽ chết trong tay vật thí nghiệm.

“Ngươi, qua rất khổ cực.” Mộc Linh Hạo thương tiếc nói, hắn có thể tưởng tượng nỗ lực của Cảnh, thành tựu vượt qua văn minh Liên Bang, lực lượng kỳ quái, chiêu thức ngắn gọn Cấm Đoạn sử dụng, đó là nỗ lực cực chí thiên chuy bách luyện cũng không thể hình dung, còn có vô tận mồ hôi cùng máu phía sau.

“Ta không cần đồng tình.” Mộc Linh Hạo nói khiến y nghĩ y được đồng tình, y không cần đồng tình, đồng tình thứ này là đối kẻ yếu, mà y không phải kẻ yếu.

“Không phải đồng tình, là bội phục.” Đúng vậy, hắn xác thực bội phục nỗ lực của Cảnh, tại tình huống tồn tại như Lỗi dưới bóng ma của hắn, có thể đi tới, có thể bình tĩnh nhìn bọn họ. Tâm của Cảnh là rất kiên cường, đồng thời khiến hắn rất khó công phá. Lần đầu tiên Mộc Linh Hạo có chút hối hận, vì sao chưa từng chú ý người này, chưa từng chú ý một viên tâm kiên cường như vậy, là quan niệm thế nhân ảnh hưởng hắn sao? Nguyên lai hắn Mộc Linh Hạo cũng là một người trong thế tục hắn hèn mọn.

Đôi ngươi đen bình tĩnh nhìn chăm chú Mộc Linh Hạo, khiến thân ảnh Mộc Linh Hạo lần thứ hai ánh vào mắt, y cảm giác được chân ý của Mộc Linh Hạo.

“Thu thập xong rồi, lão đại.” Lý Thiên Cách cả tiếng nói, cắt đứt hai người cùng một chỗ. Đồng thời khiến Mộc Linh Hạo tâm tình khó chịu, xem ra phải gia tăng công tác của Thiên Cách, hắn không dễ có được cơ hội cải biến một chút địa vị của hắn trong cảm nhận của Cảnh.

“Sư phụ.” “Phụ thân.” “Linh lão đại.” Mọi người lục tục xuất hiện, bọn họ thế nhưng dùng tốc độ nhanh nhất thu thập hoàn tất, vì sớm kiến thức toạ hạm của Cảnh.

“Xuất phát.” Biết mọi người chuẩn bị tốt, Mộc Linh Hạo cũng không dừng lại, thời gian còn rất nhiều không phải sao.

Đoàn người hạo hạo đãng đãng hướng cảng vụ trụ xuất phát.



[1] Hạo (皓): [hào]

Hảo (好): [hǎo]