Chương 31: Nói chuyện

Để ý tốt tư tự, lại nhẹ chạm một chút đôi môi của Cảnh, dịch tốt góc chăn, Mộc Linh Hạo ra cửa, hắn còn chuyện muốn hỏi, là về Cảnh. Lạp Phỉ Nhĩ biết rất nhiều chuyện của Cảnh, rất nhiều chuyện đến khiến hắn vô pháp không đố kỵ.

Trong phòng khách nhỏ ở gian phòng Mộc Linh Hạo, đám người Mộc Lỗi nhìn chăm chú Lạp Phỉ Nhĩ, bọn họ cũng có chuyện muốn hỏi, đáng tiếc, người ta căn bản không để ý bọn họ, xem ra chỉ có Mộc Linh Hạo ra mặt.

“Đi thư phòng.” Mộc Linh Hạo đóng cửa phòng ngủ, đối đám người nói. Thư phòng cách không xa, hắn không muốn ồn đến Cảnh, cũng không muốn ly quá xa.

Mọi người không dị nghị, hướng thư phòng di động. Mọi người ngồi xuống.

“Cảnh té xỉu là chuyện gì xảy ra?” Mộc Linh Hạo dẫn đầu hỏi, Cảnh sẽ không vô duyên vô cớ té xỉu.

“Là tối cao pháp tắc, chủ nhân mạnh mẽ phản kháng nhân quả, phản phệ.” Lạp Phỉ Nhĩ nói.

“Cùng ta có liên quan?” Tuy không rõ, thế nhưng khi đó người này nói không thể thương tổn hắn.

“Đúng vậy, cho nên vì chủ nhân, có một số việc, ta muốn nói rõ. Phụ thân đại nhân của chủ nhân, ngươi cần minh bạch, ta sẽ không để ngươi xúc phạm chủ nhân, vì thế trong phạm vi cho phép ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi. Đây là vì chủ nhân của ta.” Lạp Phỉ Nhĩ nhìn Mộc Linh Hạo nói.

Lạnh lùng nhìn Lạp Phỉ Nhĩ, thực sự là lời khiến người chán ghét, Cảnh là của hắn.

Lạp Phỉ Nhĩ tiếp tục nói: “Chủ nhân nợ nhân quả của ngươi, không thể gϊếŧ hại ngươi, cũng không thể để ngươi bị người khác sát hại.”

Mộc Linh Hạo chọn mi, nhân quả?

“Chủ nhân sở dĩ tồn tại, là bởi linh hồn còn có thân thể, ngươi là một trong song thân của chủ nhân, người giao cho chủ nhân thân thể, một ngày gϊếŧ ngươi, chủ nhân sẽ đánh mất chính mình.”

“Đánh mất chính mình?” Mộc Linh Hạo hỏi, “Rất nghiêm trọng? Tử vong sao.” Ngữ khí có chút buộc chặt.

“Không phải tử vong, chủ nhân không sợ hãi tử vong. Thế nhưng đánh mất chính mình thì không được.”

“Nói rõ.”

“Người, không phải luôn nghi hoặc ta vì cái gì là ta, ta vì sao tồn tại. Chính mình là tồn tại của ta, mà đánh mất chính mình, chính là đánh mất căn bản của tồn tại, tựa một người phục chế, cùng gương mặt, cùng biểu tình, cùng tính cách, có đồng dạng ký ức, thế nhưng tồn tại là bất đồng, đánh mất chính mình chính là trở thành một người phục chế, ta không phải ta.” Đối những người không lĩnh ngộ chính mình là không thể nói rõ, Lạp Phỉ Nhĩ chỉ có thể giải thích như vậy, hy vọng những sinh vật đẳng cấp thấp này có thể lý giải.

Mộc Linh Hạo trầm mặc, người giống hệt nhưng không phải chính mình, nếu là hắn cũng chịu không được.

“Cái kia, chúng tôi không phải rất rõ, thí thân nghiêm trọng như vậy sao?” Hình như là chuyện rất nghiêm trọng, thế nhưng vì sao trong lịch sử Liên Bang xuất hiện không ít ví dụ thí thân, nhưng không có loại thuyết pháp này. Lý Thiên Cách làm đại biểu hỏi.

Lạp Phỉ Nhĩ khinh thường, lịch sử Liên Bang hắn biết, đám người Lý Thiên Cách nghĩ gì hắn cũng rõ: “Không nên đem chủ nhân cùng sinh vật đẳng cấp thấp như các ngươi đánh đồng. Chủ nhân đã sớm lĩnh ngộ chính mình, người lĩnh ngộ chính mình biết rõ sự tồn tại của mình, không nghi hoặc, kiên định bước đi trên con đường của mình. Bất luận lực lượng mạnh yếu, người không lĩnh ngộ chính mình, tồn tại chính là giả tạo, các ngươi cứ lý giải như vậy.”

Sinh vật đẳng cấp thấp, người này nói thật đúng độc. Bất quá, chính mình sao, đối chính mình không nghi hoặc, tin tưởng vững chắc sự tồn tại của mình, đi theo con đường của mình? Thật nghĩ rất ước ao.

“Đến trình độ của chủ nhân, nhân tố tồn tại càng trọng yếu, mà làm người giao phó tồn tại cho chủ nhân, phụ thân đại nhân của chủ nhân, đây là nhân quả chủ nhân nợ ngươi, tối cao pháp tắc là không thể vi phạm, cho nên chủ nhân không thể gϊếŧ hại ngươi, thậm chí không thể để người khác sát hại, phải chờ ngươi tự nhiên tử vong, thọ chung chính tẩm, mới có thể giải thoát.”

Mộc Linh Hạo suy nghĩ sâu xa, không thể thương tổn ta, là bởi quan hệ huyết thống? Quan hệ này thực sự khiến ta chán ghét lại khiến ta may mắn.

“Đế đại nhân phân phó, muốn chủ nhân thϊếp thân bảo hộ ngươi.” Lạp Phỉ Nhĩ nói.

Đế, tên này hình như trước khi Cảnh hôn mê niệm ra, hơn nữa là vì tên này mới thả hắn. Người này đối Cảnh rất trọng yếu?

“Đế, là ai?” Mộc Linh Hạo hỏi, hắn khó chịu.

“Đế đại nhân, là một trong số đồng bạn của chủ nhân, cũng là người lãnh đạo duy nhất chủ nhân thừa nhận.”

“Người lãnh đạo duy nhất thừa nhận?” Mộc Linh Hạo nhíu, lấy kiêu ngạo của Cảnh cũng tâm phục khẩu phục một người, “Rất mạnh?”

“Đế đại nhân, là sủng nhi của hắc ám, Ám Dạ Quân Vương.” Lạp Phỉ Nhĩ trả lời.

Đáp án của hắn khiến mọi người sợ hãi, từ vài chữ này, bọn họ minh bạch đó là một người thế nào, được hắc ám sủng ái, đế vương quân lâm hắc ám, chỉ vài chữ đã khiến người cảm giác hắc ám cùng kinh khủng của y. Cảnh, người lãnh đạo thừa nhận, Đế sao?

“Từ hiện tại, phụ thân đại nhân của chủ nhân, đem toàn diện công tác an toàn của ngươi giao cho chủ nhân.” Lạp Phỉ Nhĩ kế tục nói.

“Da?” Mọi người lấy lại tinh thần, nghe như vậy.

“Vậy tôi làm gì?” Đối người cướp công tác của mình, Vệ Thiên Liệt thế nào không phản ứng.

“Ngươi, vô dụng.” Lạp Phỉ Nhĩ dùng ngữ khí ưu nhã phun ra lời ác độc, thuận tiện khiến trầm ổn Vệ Thiên Liệt bạo phát, bất quá, rất nhanh bị Mộc Linh Hạo trấn áp.

“Thiên Liệt, đem công tác của cậu giao cho Cảnh.” Có cơ hội thân cận người âu yếm hắn thế nào buông tha, mặc kệ nguyên nhân ra sao, Cảnh sẽ đứng cạnh hắn không phải sao. Hơn nữa phải tiếp cận mới có thể càng lý giải Cảnh, mới có thể có cơ hội đạt được tình yêu của Cảnh không phải sao. Hắn thế nhưng là Chiến Thần, cơ hội thế nào không nắm chặt.

Nghe được lời Mộc Linh Hạo, Vệ Thiên Liệt chỉ có thể phục tùng, mặc kệ Mộc Linh Hạo tính toán gì, anh đều sẽ nghe theo, hơn nữa, anh cũng cần nghỉ ngơi, để ý rõ chính mình, anh nên từ giấc mộng Thuỷ Nhu tỉnh lại.

“Ngươi đối Cảnh rất trung tâm.” Mộc Linh Hạo đối ưu nhã Lạp Phỉ Nhĩ nói.

“Tất cả của ta đều thuộc về chủ nhân.”

Trả lời của Lạp Phỉ Nhĩ khiến Mộc Linh Hạo không hài lòng, chán ghét là đương nhiên, trên mặt nhưng không biểu lộ.

“Cho dù Cảnh muốn ngươi chết.” Mang theo ác ý nói.

“Ta là công cụ của chủ nhân, vì chủ nhân mà chết là chức trách của ta.” Không do dự trả lời.

“Thế nhưng, anh là người không phải sao? Không phải cái gì công cụ?” Trung thành của Lạp Phỉ Nhĩ khiến người cảm phục, thế nhưng người thế nào sẽ là công cụ. Mộc Lỗi có chút cảm phục nói.

“Ai nói ta là người.” Đệ đệ của chủ nhân sao? Thực sự sống đến ngây thơ, cùng chủ nhân vĩ đại của hắn một điểm không giống, người cũng là một loại công cụ. Lạp Phỉ Nhĩ trong mắt khinh miệt vừa nhìn đã biết.

Thấy khinh miệt trong mắt Lạp Phỉ Nhĩ, mọi người thói quen, từ khi hắn xuất hiện ngoại trừ Cảnh, hắn nhìn mọi người đều như vậy, khó chịu là có, thế nhưng người ta căn bản không để ý ngươi, bọn họ cũng không có biện pháp.

Thế nhưng hắn vừa nói gì: “Anh, anh nói anh không phải người.” Âu Dương Ngạo hỏi.

Mọi người trái nhìn phải nhìn, này không phải người? Có mặt có tay có chân, cả cái bóng cũng có, là người.

“Ta là hệ thống trí năng do chủ nhân chế tạo.”

“Cái gì?” Mọi người kêu to, cả Mộc Linh Hạo cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lạp Phỉ Nhĩ.

“Hệ thống trí năng không phải là cái gì trên máy tính sao…” Âu Dương Trạch khó được nói chuyện không rõ.

“Không nên đem ta cùng những công cụ đẳng cấp thấp này so sánh, ta thế nhưng là kết tinh trí tuệ của chủ nhân, tác phẩm đỉnh phong của chủ nhân.” Lạp Phỉ Nhĩ kêu ngạo nói.

Mọi người lần thứ hai minh bạch, đại não của Cảnh cùng bọn họ bất đồng.

“Vậy thân thể của ngươi là Cảnh chế tạo, Cảnh rất có thẩm mỹ quan!” Vì sao trước đây là tạo hình như vậy, Lý Thiên Cách bát quái.

“Thân thể ta là thực thể hoá, bề ngoài là trải qua Khắc Lạc Duy đại nhân thiết kế.” Thứ chủ nhân chế tạo năng lực rất mạnh, thế nhưng xác thực không thể nào đẹp, mỗi lần đều là Khắc Lạc Duy đại nhân nhìn không được muốn chủ nhân sửa, cả Đế đại nhân cùng Khiêm đại nhân đều nói tuyệt không dùng thứ của chủ nhân trước khi sửa, thậm chí trong trình tự của hắn cũng gia nhập thiết kế nghệ thuật. Thứ chủ nhân thiết kế chế tạo luôn thiên hướng thực dụng, về phần gia công chỉ có hắn đến, hình tượng hiện tại của chủ nhân là trải qua Khắc Lạc Duy đại nhân nhiều lần yêu cầu, đương nhiên không thể thiếu Đế đại nhân nghiêm khắc mệnh lệnh, Khiêm đại nhân ôn ngôn khuyên bảo.

“Thực thể hoá?”

Lạp Phỉ Nhĩ không nhiều lời, trực tiếp đem thân thể hư hoá, trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người, cùng hư nghĩ ảnh tượng rất giống.

“Thật lợi hại.” Mọi người tán thán.

“Nguyên lý cùng hình thành năng nguyên tinh không sai biệt.” Lạp Phỉ Nhĩ khó được đáp lại, ca ngợi hắn chính là ca ngợi chủ nhân của hắn.

“Vậy cậu không phải năng nguyên tinh cỡ lớn?” Đã từng thấy qua năng nguyên tinh hình thành Lý Thiên Cách nói, oa, năng nguyên tinh lớn như vậy, di, năng nguyên tinh có thể có ý thức.

“Hình thành của ta so năng nguyên tinh càng phức tạp, hơn nữa năng nguyên tinh là đào thải phẩm chủ nhân sớm không cần.” Lạp Phỉ Nhĩ khinh thường nói, thực thể hoá của hắn thế nhưng trực tiếp áp súc năng lượng, có thể nói hắn là năng lượng sinh mệnh thể

“Đào thải?” Thứ Liên Bang coi như kỳ tích, dĩ nhiên là đào thải phẩm.

“Được rồi.” Thấy một đám người cùng Lạp Phỉ Nhĩ nháo một chỗ, Mộc Linh Hạo tuyên bố kết thúc, nên biết hắn đều đã biết, những thứ khác hắn sẽ tự thân hỏi Cảnh. Hơn nữa, hắn bắt đầu nhớ Cảnh, chỉ một lúc như vậy, hắn cũng bắt đầu tưởng niệm.

Nhìn ánh mắt Mộc Linh Hạo, Lạp Phỉ Nhĩ trực tiếp biến mất, hắn muốn đi chuẩn bị vài thứ, chủ nhân sẽ cần.

Thấy Lạp Phỉ Nhĩ đột nhiên biến mất, những người khác hô to gọi nhỏ. Mộc Linh Hạo không dừng lại, trực tiếp về phòng, thừa dịp Cảnh chưa tỉnh, hắn có thể ôm Cảnh nhập miên.

Trong phòng, Cảnh lẳng lặng nằm. Mộc Linh Hạo sơ tẩy một chút phát hiện ấn ký kỳ dị xuất hiện trước ngực, hắn ám phó, là bởi Cảnh sao, loại tình huống kỳ dị này chỉ phát sinh bên người Cảnh, tựa như lực lượng của y, hắn biết rõ đó không phải người thường nên có. Nhưng không miệt mài theo đuổi, tình huống đối hắn tai hại, Cảnh sẽ không cho phép, kiêu ngạo của Cảnh không thể chịu được đánh mất chính mình. Đơn giản sơ tẩy hoàn tất, nằm cạnh Cảnh.

“Không thể thương tổn ta sao?” Vuốt ve gương mặt Cảnh, Mộc Linh Hạo nói, “Thϊếp thân bảo hộ?” Cảnh, đây là cơ hội ngươi cho ta, ta sẽ hảo hảo lợi dụng, nắm lấy ngươi, ngươi trốn không thoát.

“Ngươi là của ta, Cảnh.” Lần thứ hai hôn lên đôi môi hắn mong nhớ, dùng lưỡi vẽ hình dạng bên ngoài, được một tấc tiến một thước tham nhập, lấy tay nhẹ niết cằm, khiến hàm răng mở, đây không phải thương tiếc, là bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu, Cảnh chỉ có thể là của hắn. Thật vất vả, buông ra đôi môi sưng đỏ, Mộc Linh Hạo yêu thương nhẹ hôn mặt Cảnh, thật sâu nhìn y, vươn tay kéo Cảnh, một qua vòng qua cổ, một tay đặt trên thắt lưng, đầu tựa trong ngực hắn, ôm chặt. Đêm nay, Cảnh sẽ ngủ trong lòng hắn. Hắn biết, Cảnh đối hắn phòng bị, một điểm không tín nhiệm, kế tiếp, hắn không biết bao lâu mới có thể lần thứ hai ôm y vào lòng. Để lúc này trở thành an ủi của hắn, thẳng đến sau đó, trong trí nhớ hắn có thể có một hồi ức. Hắn sẽ đem hồi ức này đi vào giấc mộng, để Cảnh trong mộng có ôn độ cùng khí tức.