Chương 32: Tỉnh lại

Từ hôn mê đã lâu chưa từng có tỉnh lại. Cảnh hồi phục ý thức, thần trí nháy mắt thanh tỉnh, có người, là người y quen biết, nhưng không phải khí tức y tán thành. Bật người từ trên giường ngồi dậy, bày ra tư thái phòng ngự.

“Ngươi tỉnh.” Mộc Linh Hạo nhìn Cảnh tỉnh, lòng có ẩn đau, tư thái phòng ngự thuần thục đủ để ứng phó tất cả tình huống đột phát, là trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có thể có được. Hắn biết Cảnh có rất nhiều chuyện không nói cho hắn, đây là lỗi trước kia của hắn, thế nhưng, khi thấy Cảnh đối hắn bày ra tư thái này, hắn thực sự rất khó chịu. Ta như vậy không được ngươi tín nhiệm? Ta nên làm thế nào?

“Phụ thân.” Thấy rõ người trong phòng, Cảnh buông xuống động tác đề phòng, Mộc Linh Hạo không có năng lực thương tổn y, “Nơi đây là?” Y hôn mê bao lâu, đây không phải gian phòng của y, Liên Bang cùng thành Tái Phỉ Tư cũng không phải.

“Đây là gian phòng của ta, ngươi hôn mê một đêm.” Mộc Linh Hạo rõ ràng nghi vấn của Cảnh.

Lực lượng phản phệ tương đối lớn, dĩ nhiên khiến y hôn mê một đêm.

Mộc Linh Hạo đến bên giường, đem một bộ quần áo đặt ở đó, ngồi xuống. Vươn tay muốn chạm tóc Cảnh, xác nhận tình huống của Cảnh. Tại một khắc Mộc Linh Hạo vươn tay Cảnh lui một chút, tách khỏi Mộc Linh Hạo. Mộc Linh Hạo không nói gì, thu hồi bàn tay vươn một nửa, buông. Sâu trong mắt lướt qua ảm nhiên, thương cảm không được tín nhiệm. Mà Cảnh không chú ý mạt ảm nhiên này, cho dù chú ý, Cảnh cũng không suy nghĩ gì, tâm tình Mộc Linh Hạo cùng y có gì quan hệ.

“Hoàn toàn khôi phục?” Mộc Linh Hạo quan tâm hỏi.

“A, tốt.” Hoàn toàn không rõ thình lình quan tâm của Mộc Linh Hạo, Cảnh đáp. Y chỉ hôn mê một đêm, Mộc Linh Hạo thế nào trở nên quan tâm y? Trước đây không phải căn bản không quan tâm? Tuy nghi hoặc, Cảnh vẫn không nói, thái độ người khác thế nào cùng y không quan hệ.

“Sau này cẩn thận chút, ta sẽ chú ý để ngươi không vi phạm tối cao pháp tắc.” Mộc Linh Hạo nói, đối cơ hội này cần hảo hảo tính toán, thế nào đối hắn có lợi.

“Lạp Phỉ Nhĩ nói.” Mộc Linh Hạo nhắc đến tối cao pháp tắc, vậy hẳn là Lạp Phỉ Nhĩ nói, cũng tốt, bớt đi y nói, y không am hiểu giải thích.

“Ân, hắn nói, nguyên nhân ngươi té xỉu, không thể thương tổn ta, còn phải thϊếp thân bảo hộ.”

Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo gật đầu, đây là sự thực.

“Thế nhưng hôm qua ngươi bị thương ta.” Mộc Linh Hạo dùng bàn tay bị thương kéo áo, lộ ra chiếc cổ hôm qua bị Cảnh siết. Bàn tay bao băng vải màu trắng, năm dấu vân tay rõ ràng trên chiếc cổ ưu nhã hoàn mỹ, hai thứ tội chứng cho thấy người hạ thủ có bao nhiêu ngoan, “Như vậy ta không thể tin sự bảo hộ của ngươi.” Mộc Linh Hạo muốn nhân cơ hội này bắt được lợi thế.

Nhìn một chút vết thương trên cổ Mộc Linh Hạo còn có băng vải trên tay Cảnh cúi đầu, suy nghĩ một chút. Ngẩng đầu, trên tay hơn một bình sứ màu trắng tinh xảo.

“Cầm.” Đem bình sứ màu trắng đưa cho Mộc Linh Hạo.

Mộc Linh Hạo tiếp nhận bình sứ, chiếc bình rất đẹp, nhưng đây là ý gì.

“Thuốc của Khiêm, bôi sẽ không sao.” Cảnh trả lời, chỉ cần vết thương tiêu thất là được.

Mộc Linh Hạo kinh ngạc nhìn Cảnh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Cảnh có thân tư hắc ám có thể có loại phản ứng này, hắn cho Cảnh sẽ để hắn đưa ra điều kiện, không nghĩ là muốn tiêu diệt chứng cứ, cho vết thương tiêu thất có thể khiến người tin.

Này không thể trách Cảnh, tuy kinh lịch không ít hắc ám, thế nhưng tất cả chuyện tình đều do gϊếŧ chóc giải quyết, chưa từng có người tại sau đó tính sổ, bởi những người đó đều đã chết, hơn nữa mượn vết thương đưa ra điều kiện loại sự tình này, Cảnh chưa từng kinh lịch. Dĩ nhiên vì vết thương khiến Mộc Linh Hạo không tin y, vậy làm vết thương tiêu thất là được, tiêu diệt chứng cứ đạt được tín nhiệm của mục tiêu loại chuyện này y từng làm.

Nhìn biểu tình bình tĩnh của Cảnh, Mộc Linh Hạo biết Cảnh nghiêm túc. Tiếng cười trầm thấp xuất hiện, Mộc Linh Hạo nhịn không được cười ra tiếng, tiếng cười nhu hoà không giống hắn, làm bộ dáng vốn tuấn mỹ của hắn tăng thêm trí mạng hấp dẫn, khiến người kinh diễm, đáng tiếc người thấy không có bất luận phản ứng, y gặp qua dung mạo càng hoàn mỹ, đối mỹ sắc hoàn toàn miễn dịch. Mộc Linh Hạo không hề biết, nguyên lai Cảnh có thể khả ái như vậy, thế nào gọi hắn buông tay. Mỗi lần phát hiện một mặt bất đồng của Cảnh, hắn càng thêm yêu Cảnh một chút, tình yêu này một lần so một lần càng sâu, khiến hắn vô pháp quay đầu, hắn cũng không dự định quay đầu, bởi hắn đã rơi vào thâm uyên tên Mộc Cảnh, ra không được, vạn kiếp bất phục.

Cảnh trầm mặc nhìn Mộc Linh Hạo cười, y không cảm thấy có gì buồn cười.

“Được rồi, ta bôi thuốc, thế nhưng ta nhìn không thấy vết thương, Cảnh giúp ta bôi.” Một hồi lâu Mộc Linh Hạo dừng cười, mở miệng nói. Nhìn một mặt Cảnh khả ái như vậy, Mộc Linh Hạo buông tha dự định nguyên bản, để Cảnh vì hắn phục vụ cũng không sai, đem bình sứ đưa cho Cảnh.

Cảnh nhìn bình sứ, không tiếp.

“Đây là sai lầm của ngươi, muốn ta tin tưởng, ngươi phải bù đắp sai lầm.” Mộc Linh Hạo nói.

Làm sai xác thực phải bù đắp, cho dù là Vô Xá chỉ cần làm sai cũng phải bù đắp, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.

Vươn tay tiếp nhận bình sứ, dược hương thấm nhân khiến người tâm tình thư sướиɠ. Chỉ là ngửi, cũng biết đây là thuốc trân quý. Thế nhưng đối người có được chỉ là thuốc, dù trân quý, vẫn phải dùng, bất quá hiệu quả rất tốt, không cần quý trọng.

Dính một chút ở tay, cởi băng vai trên tay Mộc Linh Hạo, đem thuốc có chút lạnh bôi lên tay hắn, động tác rất thuần thục, nhìn ra Cảnh thường làm, động tác thuần thục như vậy, khiến Mộc Linh Hạo đau lòng, Cảnh, chịu qua không ít thương. Thuốc dùng rất tốt, chỉ cần bôi một ít, vết thương đã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tiêu thất, Mộc Linh Hạo biết thuốc Khiêm làm tương đương rất tốt, y thuật tiên tiến nhất của Liên Bang cũng không làm được loại hiệu quả này, Khiêm là đồng bạn của Cảnh sao.

Vết thương trên tay tiêu thất, Cảnh nhìn về phía cổ của Mộc Linh Hạo, cự ly có chút xa, đến gần, thấy Mộc Linh Hạo không ý tứ ngẩng đầu, Cảnh gần thêm một chút, đυ.ng vào vết thương.

Hơi thở nhẹ phất qua cổ, bàn tay có chút lạnh lướt qua, nhãn thần nhìn xuống có thể thấy, trên chiếc trán trơn nhẵn có vài sợi tóc loạn, lông mi không phải đậm cũng không phải dài, hắc sắc thâm đàm bình tĩnh vô ba, cùng chiếc mũi có chút giống hắn, còn có đôi môi thiển bạc nhưng hồng nhuận, tư vị ngọt ngào đêm qua hắn phẩm thưởng, khiến người say mê. Nguy rồi, nhiệt lưu quen thuộc ở hạ phúc khiến hắn minh bạch, hắn động dục, phải ly khai, nhưng luyến tiếc đυ.ng chạm khó được của Cảnh, này thực sự là dày vò, cùng lúc muốn nhưng không thể làm, gian nan áp chế du͙© vọиɠ; cùng lúc là chủ động đυ.ng chạm khó được của người trong lòng, không nỡ tránh đi.

Căn bản không cảm giác được dày vò thống khổ lại ngọt ngào của Mộc Linh Hạo, Cảnh đem thuốc bôi xong, tốt, chứng cứ tiêu thất, thuốc của Khiêm luôn rất hữu hiệu.

“Được rồi.” Cảnh bình tĩnh đối Mộc Linh Hạo nói, chứng cứ tiêu trừ.

“Nga.” May mắn, lại có điểm đáng tiếc, Mộc Linh Hạo nghe được lời Cảnh. Sau đó, đứng lên, hướng phía phòng tắm.

Cảnh thấy Mộc Linh Hạo ly khai cũng xuống giường theo Mộc Linh Hạo tới cửa phòng tắm, chuẩn bị cùng vào.