Chương 30: Mộc Linh Hạo

Đem tất cả những người muốn theo khoá ngoài cửa. Mộc Linh Hạo ôm Cảnh nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường trong phòng hắn, động tác dịu dàng lau đi vết máu ở khoé miệng. Ôn nhu nhìn Cảnh.

Cảnh là hài tử của ta, hài tử thứ nhất, khi y sinh ra, ta không có bất luận cảm giác, không có hưng phấn của người làm cha, ta không ôm y. Chỉ nhàn nhạt nhìn, không, là chưa từng liếc mắt. Người hầu trong nhà sẽ chiếu cố y, ta không cần vì y lo lắng, cho dù chết cũng không có gì quan trọng, ta không quan tâm.

Năm mười tuổi, sau khi biết Cảnh không có U phản ứng, ta triệt để buông tha. Đem một bộ phận tâm lý đầu chú trên người Lỗi có thiên phú. Đối Cảnh không còn chú ý. Không biết từ lúc nào y để tóc, mang lên kính mắt. Khi nhìn lại, y đã thành bộ dáng âm trầm. Ta biết, người bên ngoài nói y là phế vật, nói y là sỉ nhục của Chiến Thần gia tộc, ta chưa từng phản bác, cũng chưa từng đối Cảnh an ủi một câu. Lần thứ hai cho ta ấn tượng là Cảnh năm mười tám tuổi yêu cầu một cái phòng thí nghiệm làm quà sinh nhật, ta mới biết nguyên lai hài tử của ta mười tám tuổi.

“Ta thực sự không phải một phụ thân tốt, Cảnh.” Chạm vào mái tóc mềm mại của Cảnh, Mộc Linh Hạo nhẹ giọng nói.

Ngày đó, trong bữa cơm ở Ngọc hiên, ta lần thứ hai chú ý Cảnh, diện mạo hoàn toàn bất đồng, bình tĩnh như nước, ba lan bất hưng, rất khó được khiến ta kinh ngạc, biến hoá một người có thể lớn như vậy, nhưng chỉ như vậy, nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn quan tâm ngươi, lại không nghĩ nhìn tới một đôi ngươi thâm thuý bình tĩnh.

Ngày thứ hai, ta nghe đánh giá của ngươi đối tỷ thí của Lỗi cùng Ngạo, hỏi ngươi, thật không ngờ, ngươi thực sự nhìn ra, lần đó ta có chút tiếc nuối, ngươi không có U phản ứng. Kế đó, trên khảo tràng, tự tin cùng có tài hoa của ngươi khiến ta không thể không kinh ngạc, ngươi thực sự rất không giống.

Ngày đó kỳ cục cùng ta giao phong để ta nhận thức một điểm về ngươi, đối người khác tàn nhẫn đối chính mình cũng tàn nhẫn, những lời kia, khiến ta minh bạch ngươi là một người có bao nhiêu vô tình, cùng ta rất giống, đó là lần đầu tiên ta có cảm giác làm cha, trong lòng là kiêu ngạo. Ta thừa nhận ngươi là một đối thủ rất tốt, cũng hưng khởi ý muốn lý giải lòng ngươi.

“Là từ khi đó bắt đầu sao.” Nhẹ tay xoa mắt Cảnh, lúc ban đầu chính là đôi mắt này, khiến ta mê hoặc, khiến ta không thể chịu được đôi mắt này nhìn người khác. Cũng không muốn có người chú ý tới ngươi, tựa như những người trong sở nghiên cứu, đường nhìn của bọn họ khiến ta phiền lòng.

Ở thành Tái Phỉ Tư, thời điểm Mai Lâm Na phu nhân đem La Khiết giới thiệu cho ngươi, ta là bởi tức giận mới nói vậy, bởi ta không chịu được có người đối ngươi có hảo cảm, lúc đó cho đây là tâm tính của phụ thân, không muốn hài tử bị người đoạt.

“Phụ thân, đó làm sao là tâm tính của phụ thân.” Tay di xuống, dùng mu bàn tay vuốt ve hai má Cảnh.

Lần kia, là lần đầu tiên ta thấy thân thể của ngươi, mỹ lệ gợi cảm, khiến ta xung động. Nhưng cũng tức giận sự thoải mái của ngươi, nếu như đi vào không phải ta, sẽ có người khác thấy, đây là độc chiếm. Bên dưới sự trốn tránh, ta sao nghĩ tới tâm tư chính mình đã thay đổi, chỉ cho muốn tìm bất mãn. Khi nhìn thấy ngươi cùng nữ nhân kia cộng vũ, ta thiếu chút không khống chế được mình, xông lên giật lại các ngươi, đem ngươi kéo vào lòng, chặt đứt tay nữ nhân kia, gϊếŧ chết nữ nhân kia.

“Đây là đố kỵ. Cảnh. Ta đố kỵ.” Đố kỵ nữ nhân kia đυ.ng chạm thân thể mỹ lệ của ngươi.

Cảnh, ngươi có biết, thời điểm cùng Mai Lâm Na phu nhân một chỗ, ta ghét bỏ Mai Lâm Na phu nhân, mái tóc dài màu vàng nhạt, vì sao không phải mái tóc đen nhuận thấp, đôi mắt màu lam, vì sao không phải đôi mắt đen ánh lên thuỷ quang, tiếng rêи ɾỉ từ đôi môi gợi cảm vì sao không phải từ đôi môi thiển bạc, thân thể phong mãn vì sao như vậy đầy đặn mềm mại, không giống ngươi tinh tế, cho nên nhanh hơn động tác, thế nhưng khiến ta đạt đến cao triều chính là một chớp mắt thoảng qua gương mặt ngươi, thân thể ngươi. Cho nên ta tức giận, không rõ chính mình tột cùng làm sao.

Tay xoa đôi môi Cảnh, qua lại vuốt ve. Cảm giác phân mềm mại.

Tại lúc trở về yến hội, phát hiện ngươi không ở, tâm sợ hãi, ngươi có biết ở thời điểm biết ngươi phát sinh ngoài ý muốn, ta có bao nhiêu sợ hãi, khi đó ta biết, chính mình không thể mất đi ngươi.

Trong nhà ấm, thân tư hắc ám của ngươi làm ta biết, ta đối với ngươi lý giải quá ít, đồng thời trầm mê. Ngươi không biết, ta đố kỵ Lạp Phỉ Nhĩ có thể tới gần ngươi, rất hiển nhiên hắn lý giải ngươi, ngươi càng thêm không biết, một tháng đó ta đang trốn tránh ngươi, bởi ta trong mộng xâm phạm ngươi, xỏ xuyên qua thân thể ngươi, cho ngươi dưới thân ta khóc lóc, uyển chuyển rêи ɾỉ, mỗi một đêm, ta đều mơ đến ngươi, mỗi một buổi sáng ta đều từ giấc mộng ngọt ngào nhưng khiến chính mình ảo não tỉnh lại, trên quần phát hiện vết tích tội ác lưu giữ, ta trốn tránh, bản năng của ta biết không thể miệt mài theo đuổi. Thế nhưng, từng động tác của ngươi đều như mê hoặc, khiến ta cuối cùng nhớ tới ngươi trong mộng, ngươi bị ta xâm phạm. Khiến ta không thể đứng cạnh ngươi, rồi lại muốn thấy thân ảnh ngươi.

“Ta, đã điên rồi.” Cúi đầu, tiếng thở dốc đập vào mặt Cảnh.

Trên trận chung kết, ta gặp cao thủ khiến ta hưng phấn, không chết không thôi, thời điểm nắm kẽ hở muốn cho y một kích trí mạng, lại được báo cho biết người kia là ngươi. Ngươi có biết ta có bao nhiêu sợ hãi, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa ta sẽ gϊếŧ ngươi, sợ hãi ta sẽ chính tay gϊếŧ ngươi làm ta phẫn nộ, ngươi vì sao không thương chính mình, nếu ngươi hận ta từng đối ngươi không quan tâm, ngươi có thể gϊếŧ ta.

Khi ngươi trở về, ta phẫn nộ chất vấn. Muốn nhìn một chút suy nghĩ của ngươi, trong mắt ngươi có phẫn nộ, nhưng không có hận. Ta vui vẻ, ngươi không hận ta, nhưng cũng thất lạc, trong lòng ngươi không có ta. Thời điểm ngươi té xỉu, ta có bao nhiêu lo lắng.

“Nếu như, ta còn không rõ, ta chính là ngu ngốc.” Hàm trụ đôi môi mê hoặc hắn lâu nay, ngọt ngào bất khả tư nghị, mềm mại làm hắn không khỏi muốn càng nhiều, lưỡi thân vào, khıêυ khí©h chiếc lưỡi bình tĩnh, mỗi một chỗ đều không buông tha, nước bọt từ khoé môi lưu lại. Thẳng đến khi người hôn mê phát sinh thanh âm không khoẻ, hắn mới buông ra đôi môi có chút hồng, nước bọt nhẹ nhàng tràn.

“Cảnh, ta yêu ngươi.” Thấp giọng bên tai Cảnh nói, hắn, Chiến Thần lãnh tâm lãnh tình, yêu chính con trai của mình. Tình yêu điên cuồng, tránh không được, càng minh bạch chính mình vô pháp buông tay. Hắn không thể chịu được Cảnh nhìn người khác, sau đó yêu người khác, hắn cự tuyệt suy nghĩ. Nếu có một ngày Cảnh yêu người khác, hắn sẽ không thương tổn Cảnh, hắn chỉ đem người Cảnh yêu gϊếŧ, đem Cảnh vĩnh viễn nhốt lại, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy Cảnh, cho dù Cảnh hận hắn, cũng không buông tay.

Mà đúng lúc này, tâm Mộc Linh Hạo đau xót, một ấn ký phong cách cổ xưa màu đỏ xuất hiện trên ngực hắn, đó là vị trí trái tim, hoa văn đó là dùng văn tự xa xưa thần thánh nhất viết ra tên Mộc Cảnh.

Đối tinh thức tỉnh, chứng minh đem linh hồn cùng tâm cho đối phương, vĩnh hằng bất biến, duy nhất tuyệt không phản bội, tâm của hắn vĩnh viễn thuộc về Cảnh.