Chương 29: Hôn mê

Cảnh nhắm mắt lẳng lặng đứng đó, ngực y khó chịu, vì sao y lại bị người kia hạn chế, quá khứ y sống dưới bóng ma của hắn, hiện y còn phải thụ nhân quả khống chế. Lúc này, Lạp Phỉ Nhĩ truyền đến báo cáo: “Chủ nhân, có quần vẫn thạch lao tới.”

Vừa vặn, dùng các ngươi phát tiết.



Phòng quan trắc nơi đóng quân của Liên Bang tại thành Tái Phỉ Tư.

Báo cáo của nhân viên công tác khiến tầm mắt mọi người nhìn chăm chú màn ảnh, ky thể màu đen cứ như vậy che trước quần vẫn thạch. Không có kinh hoảng, chỉ là bình tĩnh đứng.

“Có biện pháp ngăn cản không?” Mộc Linh Hạo quan tâm tất loạn, hỏi, hắn không muốn Cảnh có bất luận cái gì ngoài ý muốn.

“Không được, cách quá xa.” Nhân viên công tác trả lời.

“Cậu ta động.” Có người nói.

Chỉ thấy trong màn ảnh ky thể màu đen trên tay bao quanh từng đạo ký hiệu ngân hôi sắc, như vậy thần bí. Giữa ký hiệu, một thanh vũ khí xuất hiện, được ky thể màu đen cầm. Đó là một thanh liêm đao, loé quang huy Tử Thần, chiều dài cùng ky thể, toàn thân quấn xiềng xích, phía cuối còn lưu một đoạn dài. Đây là binh khí Cảnh am hiểu, Tử Thần liêm đao, dùng lực lượng tựa thâm uyên tuyệt vọng quét ngang vị diện, được người xưng Thâm Uyên Chi Liêm.

Quần vẫn thạch tới gần, Cấm Đoạn hai tay giơ liêm đao, cố sức huy xuống, khí thế cả vũ trụ đều có thể chặt đứt. Rõ ràng có thể thấy sóng gợn xuất hiện, nơi nó đi qua, quần vẫn thạch hoá thành trần ai, phiêu tán giữa vũ trụ. Mà những người nhìn, toàn bộ há to miệng, uy lực thật đáng sợ, vũ khí cực mạnh của Liên Bang đều không làm được, người này lợi hại vượt quá tưởng tượng.

Âu Dương Trạch trong lòng tính toán, uy lực như vậy nếu một người nắm giữa, oa, nếu mỗi người đều có thể làm được, vậy, Nguyệt Cầu tính cái gì, không hợp tác, ta diệt ngươi. Đây tuyệt đối là vũ khí cấp bậc huỷ diệt.

Lý Thiên Cách trong lòng hồi ức, anh có hay không đắc tội Cảnh, nếu Cảnh tới một đao như vậy, oa, ta ngay cả cặn cũng không còn, hoàn hảo, không có, ngoại trừ ít quan tâm, không có cái khác.

Âu Dương Ngạo hai mắt phát quang, thần tượng, thần tượng lợi hại như sư phụ, ta nhất định phải nói Cảnh đại ca tạo cho ta một vũ khí như vậy, sau này, ai dám chọc ta.

Mộc Lỗi suy sụp, cậu biết chính mình không cần cùng đại ca so cái gì, cậu thua triệt để.

Vệ Thiên Liệt minh bạch, mộng nên tỉnh, y không phải Thuỷ Nhu, không cần anh bảo hộ.

Mộc Linh Hạo nhãn thần phức tạp, ngươi là đang tức giận sao? Cảnh, nên tức giận là ta.

Ky thể màu đen trên màn ảnh lần thứ hai huy vũ đoạ thiên chi dực cùng màu, biến mất.

Mộc Linh Hạo đứng dậy, hắn biết, Cảnh trở về, lửa giận của hắn còn chưa tiêu thất.



Cảnh, tựa bên cửa sổ biệt thự, lạnh lùng nhìn. Lạp Phỉ Nhĩ có chút lo lắng nhìn chủ nhân, tâm của chủ nhân, vẫn chưa hoàn toàn tĩnh lại. Chỉ chốc lát, đám người Mộc Linh Hạo trở về.

Nhìn Cảnh, Mộc Linh Hạo tức giận bạo phát, khiến những người khác rất kinh ngạc, lần đầu tiên, bọn họ lần đầu tiên thấy bộ dáng Mộc Linh Hạo tức giận như vậy.

Một tay nắm lấy y phục Cảnh, Cảnh không phản kháng, Lạp Phỉ Nhĩ rất quái dị không xuất thủ, bình thường chỉ cần có người đến gần Cảnh, liền bị hắn tách ra, tựa như bọn họ là bệnh khuẩn.

“Ngươi có biết hay không, ngươi đang làm gì? A, ngươi thực sự muốn ta gϊếŧ ngươi mới cam tâm?” Ngươi có biết hay không, khi ta phát hiện người ta muốn gϊếŧ là ngươi lòng có bao nhiêu đau, lời này Mộc Linh Hạo trong lòng hô.

Lời Mộc Linh Hạo khiến hắc ám trong mắt Cảnh bỗng chốc tuôn ra, tức giận bị áp lực đã vô pháp ức chế, vươn tay bóp cổ Mộc Linh Hạo, xoay người đem hắn áp lên tường, “Ngươi, nghĩ ngươi là ai, gϊếŧ ta, ngươi làm không được.”

Mộc Linh Hạo nhìn người tức giận trước mắt, trong đôi mắt khiến người trầm mê chỉ có một mình hắn, lần đầu tiên, y trong mắt không có bình tĩnh, là tức giận, lần đầu tiên, đối hắn có tình cảm không đồng dạng, mặc kệ tình cảm này là gì. Mộc Linh Hạo nghĩ chính mình điên rồi, dưới tình huống bị bóp cổ sắp hít thở không thông, nhìn ánh mắt đối phương, hắn dĩ nhiên nghĩ hài lòng, tức giận cũng biến mất.

“Chủ nhân, thỉnh buông tay.”

“Cảnh, dừng tay.”

Những người khác thấy một màn này nhanh tiến lên ngăn cản.

Mà lúc này, Mộc Linh Hạo cảm giác bàn tay bóp cổ hắn thả lỏng, hơn nữa bắt đầu nhè nhẹ run, Cảnh sắc mặt bỗng chốc thay đổi, tái nhợt thống khổ, nhưng đôi mắt không cải biến.

“Không nên qua đây.” Mộc Linh Hạo, cùng Cảnh quát. Một thanh âm có điểm khàn khàn, một thanh âm ám tàng thống khổ, một tiếng này ngừng bước tiến của mọi người. Thế nhưng khoé miệng Cảnh lưu lại vết tích màu đỏ, đó là máu, khí lực trên tay tiêu thất, chính là như cũ không buông.

“Chủ nhân, ngài không thể làm như vậy, ngài đã quên sao? Ngài không thể gϊếŧ hắn, còn có Đế đại nhân bảo ngài phải bảo vệ hắn.” Lạp Phỉ Nhĩ thấy vết máu của chủ nhân, kinh hoảng kêu.

“Đế.” Cảnh nghe được lời Lạp Phỉ Nhĩ, nhớ tới phân phó của Đế, buông tay. Thế nhưng lực lượng vi phạm nhân quả hao hết khí lực của y, y té xỉu.

“Cảnh.” Mộc Linh Hạo thấy Cảnh té xỉu, động tác cấp tốc đỡ y, không cho y ngã xuống đất. Kéo y vào lòng. Kêu lên: “Gọi bác sĩ.”

“Không cần.” Lạp Phỉ Nhĩ nhanh đem chủ nhân kiểm tra một lần, “Bác sĩ tới cũng vô dụng, đây là phản phệ, tinh thần cùng lực lượng hao hết, nghỉ ngơi một chút là được.”

Mộc Linh Hạo nhìn chằm chằm Lạp Phỉ Nhĩ, “Khẳng định?”

“Tình trạng thân thể chủ nhân ta rất rõ.” Lời này khiến Mộc Linh Hạo rất không vui, nhưng không có nhiều tính toán.

Mộc Linh Hạo ôm lấy Cảnh, đối Lạp Phỉ Nhĩ nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.” Nhìn Mộc Linh Hạo ôm chủ nhân lên lầu, Lạp Phỉ Nhĩ nói.