Chương 22: Không thấy

Tiếng thở dốc kiều mị của nữ tử bên trong vang vọng, là thống khổ cùng càng nhiều vui thích. Trên chiếc giường lớn hoa lệ, vén lên thân ảnh hai người một nam một nữ.

Nữ tử trên giường, dung nhan diễm lệ tràn đầy mị sắc, mái tóc màu vàng nhạt đã bị mồ hôi nhuận thấp, thanh minh trong đôi mắt hoàn toàn tiêu thất, nhộn nhạo dịu dàng thuỷ quang, đôi môi đỏ mọng kiều diễm phun ra yêu kiều khiến nam nhân điên cuồng, nhưng không bao quát nam nhân trên người. Ánh mắt lạnh lùng của nam nhân nhìn chăm chú nữ nhân mất thần dưới thân, không một tia sắc thải trầm mê, nhưng bản thân nam nhân biết, hắn trong lòng không bình tĩnh, hắn nhìn nữ nhân dưới thân, lòng nghĩ tới lại là một người khác.

Nam nhân động tác nhanh hơn, nữ nhân không thể thừa thụ kiều gọi: “Không… được, a… chậm một chút, a… em… thực sự…” Bà rơi vào đỉnh cực lạc, quá nhiều kí©h thí©ɧ vui vẻ khiến bà vô lực thừa thụ lại không muốn buông tha. Nam nhân không nhìn cầu xin yếu kém của nữ nhân, một đại luật động khiến nữ nhân đạt được cực lạc, đem hung khí khiến nữ nhân thống khổ vui thích rút khỏi cơ thể nữ nhân, tinh hoa bạch trọc chiếu trên giường. Hắn sẽ không lưu lại mầm móng trong cơ thể nữ nhân, hai hài tử của hắn, một người bởi say rượu ngoài ý muốn, một người bởi hữu tâm tính kế, từ đó về sau hắn không bao giờ cho bất luận nữ nhân gì cơ hội.

Nam nhân không để ý nữ nhân bởi dư vị vui vẻ tê liệt trên giường, xuống giường, đến phòng tắm sơ tẩy. Nam nhân tuỳ ý dòng nước cọ rửa vết tích trên người, lẳng lặng đứng, đột nhiên một quyền hung hăng đánh vào tường.

“Nguyên soái đại nhân, ngài là…” Nữ nhân từ trên giường đứng dậy đến phòng tắm vừa gặp, nguyên soái đại nhân hôm nay rất không thích hợp, vừa vào cửa đã cấp thiết đem bà đẩy ngã, động tác cũng so bình thường thô bạo, tới hiện tại, rõ ràng có chuyện.

Lạnh lùng nhìn nữ nhân, không nói thêm, thẳng cầm khăn tắm ra ngoài.

Nữ nhân cũng biết không thể truy vấn gì, rất nhanh chỉnh lý, bà là chủ sự yến hội hôm nay, không thể ly khai quá lâu. Không bao lâu nữ nhân đã chỉnh lý tốt, cùng nam nhân xuống lầu.

Phòng khách yến hội, những nhân vật nổi tiếng tập hợp, nói chuyện phiếm tiếp tục nói chuyện phiếm, uống rượu tiếp tục uống rượu, khiêu vũ tiếp tục khiêu vũ, cùng thời điểm ly khai không có gì bất đồng. Không, không giống, giữa sân nhảy không có thân ảnh khiến hắn khốn não. Mộc Linh Hạo nhìn quanh toàn trường, không thấy thân ảnh người kia. Hắn tự động bỏ qua nữ nhân khiến hắn không hài lòng.

“Cảnh đâu?” Đến cạnh Lý Thiên Cách, Mộc Linh Hạo hỏi.

“Lão, lão đại.” Lý Thiên Cảnh đang ve vãn mỹ nữ bỗng thấy Mộc Linh Hạo xuất hiện.

“Cảnh đâu?” Mộc Linh Hạo không kiên nhẫn hỏi lại.

“Ôi chao, không ở.” Lý Thiên Cách nhìn quanh toàn trường một lần, không thấy người, Vệ Thiên Liệt cùng Âu Dương Trạch thấy Mộc Linh Hạo trở về liền đi tới.

Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo còn trong sân nhảy thấy các trưởng bối tụ một chỗ, tự động ly khai.

“Cảnh đâu?” Mộc Linh Hạo lần này hỏi chính là hai người Mộc Lỗi, hắn đem Cảnh giao cho hai người bảo hộ, vì sao bọn họ khiêu vũ mà Cảnh không thấy, hắn trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Cảnh nha. Đi hẹn hò.” Trả lời chính là Âu Dương Ngạo, cậu vẻ mặt cười xấu xa, “Sư phụ, con nói cho ngài, vừa nãy…” Âu Dương Ngạo nói hăng say, không cảm giác khí áp của Mộc Linh Hạo càng ngày càng băng lãnh, cùng sắc mặt xấu xí của trưởng bối. Lỗi thấy được, liên tục kéo y phục Âu Dương Ngạo, khiến Âu Dương Ngạo đồng thời cảm giác bầu không khí không đúng.

“Hai đứa để Cảnh một mình ra ngoài, hai đứa không nghĩ tới vạn nhất?” Vệ Thiên Liệt làm công tác bảo vệ, bất luận sự tình gì để người bảo hộ ly khai đường nhìn của mình chính là sai.

“Có, có gì sai sao?” Âu Dương Ngạo có chút chột dạ.

“Đi tìm.” Mộc Linh Hạo lạnh lùng mệnh lệnh.

Đúng lúc này, thân ảnh La Khiết một bên kêu cứu một bên chật vật xông vào, “Người đâu, người đâu, cứu mạng.”

Đám người Mộc Linh Hạo bước lên trước, Mộc Linh Hạo một tay kéo tay La Khiết, lạnh lùng quát: “Cảnh đâu?” Chính là nữ nhân này cùng Cảnh ra ngoài, như vậy Cảnh đâu, tâm hắn bắt đầu hoảng loạn.

“Cảnh, Cảnh, Cảnh thiếu gia…” La Khiết khóc sướt mướt, nói không rõ. Mai Lâm Na phu nhân bước lên an ủi. La Khiết mới tỉnh táo gián đoạn nói, “Nhà ấm có… có một đám người tự xưng là… người của Nguyệt Cầu… muốn… muốn Cảnh… thiếu… gia… cùng bọn họ đi, Cảnh… thiếu… gia… không đồng ý, vì bảo hộ tôi, Cảnh… thiếu… gia anh ấy…” Không đợi La Khiết nói xong, đám người Mộc Linh Hạo đã xông ra ngoài, Mai Lâm Na phu nhân ở lại an ủi La Khiết, sai người đem một kiện áo khoác phủ thêm cho cô.

“Phu… nhân, chúng… ta cũng… đi thôi, cháu… rất lo lắng.” Cô muốn tới xem thành quả của mình.

“Tốt, tốt.” Không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của La Khiết, hài tử này thực sự nhu thuận, thế nào gặp phải chuyện đáng sợ như vậy. Đem mọi người trong phòng khách trấn an, phân phó người hầu chú ý đừng cho người ra ngoài, đỡ La Khiết hướng nhà ấm chạy.



Nhà ấm cách phòng khách không xa, thế nhưng đoạn đường này trong lòng Mộc Linh Hạo chính là như vậy xa xôi, lần đầu tiên, hắn, sợ, bất luận là huấn luyện nghiêm khắc cỡ nào, bao nhiêu trắc trở xảy ra trước mặt, bao nhiêu sinh tử, hắn chưa từng sợ, lúc này hắn thật là sợ, sợ thấy tràng diện hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, sợ hài tử kia cứ vậy không còn, sợ không còn nhìn được đôi mắt bình tĩnh, gương mặt không tính tuấn mỹ, cũng nghe không được thanh âm nhàn nhạt. Hắn vừa mới bắt đầu lý giải hài tử kia, hắn thế nào có thể đánh mất, hắn không cho phép.

Rốt cuộc, đến cửa nhà ấm, tiếng kêu thảm thiết trong nhà ấm rõ ràng có thể nghe, khiến đám người Mộc Linh Hạo vô cùng lo sợ, sau đó chứng kiến, tế lễ của máu.