Chương 23: Chân thực

Máu cùng cánh hoa hồng sắc sắc vi phô thành một con đường màu đỏ, từng cỗ thi thể nằm xuống, tựa như triều bái. Ngân phát nhân vung thanh kiếm hoa lệ phong cách cổ xưa chế tạo một cỗ thi thể triều bái cuối cùng, dùng máu tươi của kẻ cuối cùng trải lên con đường màu đỏ. Mọi người một trận kinh hãi, muốn tiến lên xác nhận an nguy người bọn họ quan tâm, lại bị thanh kiếm cản đường. Đồng thời thấy được người bọn họ muốn tìm.

Y ngồi trên chiếc ghế trong nhà ấm, một tay đặt trên tay vịn, tay trái chống đỡ, đầu tựa phía trên, hai mắt nhắm, diện mục bình tĩnh, tựa hồ ngủ say, cũng tựa hồ thưởng thức, thưởng thức tiếng kêu thảm thiết của người hầu, tiếng máu chảy, tiếng binh khí giao kích phát sinh cấu thành hoà âm.

“Cảnh.” Thanh âm Mộc Linh Hạo có chút bất ổn, y không việc gì…

Nghe được thanh âm của Mộc Linh Hạo, người ngồi buông tay, mở mắt, khiến mọi người biết y không việc gì. Tâm Mộc Linh Hạo buông xuống, y không việc gì, thực sự tốt quá, khủng hoảng trong lòng biến mất.

Những người khác cũng thả tâm. Âu Dương Ngạo hổ thẹn tiến lên: “Thật tốt quá, Cảnh đại ca, anh không việc gì,” Ngân phát nhân đem kiếm chuyển, cước bộ Âu Dương Ngạo bước ra bị lui về, mà mọi người theo đó đề phòng nhìn người trước mắt. Mái tóc cùng đôi mắt màu bạc, gương mặt ưu nhã tuấn mỹ, khí chất thanh lãnh, đôi ngươi lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt là cao ngạo còn có khinh thường. Những kẻ trên đất là hắn gϊếŧ, nhưng không nhiễm một tia huyết sắc, đó là một nam nhân nguy hiểm, băng lãnh vô tình.

“Cậu là ai?” Lý Thiên Cách hỏi, người nằm trên đất mặc công tác phục yến hội, là vì bảo hộ Cảnh, người kia chính là người của Nguyệt Cầu, thế nhưng trong tình báo của anh căn bản không có người này, người đặc thù như vậy thế nào không ghi lại.

“La Khiết, cháu xem, Cảnh thiếu gia không việc gì.” Cùng La Khiết vội vàng chạy tới, Mai Lâm Na phu nhân đối người phát run trong lòng nói.

Mà Cảnh lúc này động, đứng dậy, chậm rãi hướng bọn họ đi tới, dẫm nát tấm thảm dùng máu cùng cánh hoa hồng sắc phô thành, không một tia do dự, thi thể phủ phục dưới chân cung nghênh vương giả hàng lâm, khí chất bình tĩnh thường ngày bị xé rách, hắc ám dữ tợn giấu diếm lộ ra, gần, mọi người đều thấy được hắc ám không chút che giấu tận sâu dưới đáy mắt, thanh thanh sở sở thấy, như truỵ thâm uyên. Đó là tuyệt đối hắc ám, không có quang minh, những người không kinh lịch huyết tinh, Lỗi cùng Âu Dương Ngạo chỉ không ngừng run rẩy, khí thế thật đáng sợ. Mà những người kinh lịch huyết tinh lại biết, khí thế này không phải sát khí, là hắc ám từng gϊếŧ người, băng lãnh tàn khốc

“Ngăn trên đường chúng ta đi tất cả đều là tội không thể tha, cho nên gϊếŧ không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta không có tội.” Lời nói tàn khốc bất đồng ngữ điệu ôn nhu thường ngày, mang theo tuyệt đối duy ngã, hắc ám băng hàn, tàn khốc quyết tuyệt, đây là ngữ điệu của Ám Dạ Quân Vương Đế. Lạp Pháp, mà ngữ điệu như vậy khiến La Khiết run rẩy càng thêm lợi hại, cô cảm giác được hàn ý băng lãnh lan đến, cô sợ, làm sao bây giờ, La Khiết trong lòng nghĩ biện pháp thoát thân.

Ngân phát nhân tại thời điểm Cảnh nói ra từ thứ nhất, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quỳ một gối, mang theo khiêm tốn, cùng tôn sùng.

Lướt qua, không nhìn đám người Mộc Linh Hạo, đứng trước mặt Mai Lâm Na phu nhân cùng La Khiết, dùng ngữ khí lãnh đạm thường ngày nói: “Ngươi muốn ta lên Thiên Đường, đáng tiếc Thiên Đường sớm bị chúng ta phá huỷ, Địa Ngục cũng đã tâm phục khẩu phục dưới chân chúng ta.” Mọi người nghe vậy, thông minh lập tức biết sự tình cùng bọn bọ nguyên bản cho không giống.

“Không nên cử động.” La Khiết đột nhiên phản chế, kéo xuống cây trâm Mai Lâm Na phu nhân dùng để búi tóc để trên động mạch cổ phu nhân, kèm Mai Lâm Na phu nhân làm con tin.

“La Khiết!” Mai Lâm Na phu nhân không thể tin hài tử bà luôn yêu thương dĩ nhiên làm vậy.

“Tất cả sự tình là cô làm?” Hỏi chính là Mộc Linh Hạo, những người khác chưa từ biến cố đột nhiên lấy lại tinh thần. Mộc Linh Hạo sau khi xác nhận Cảnh an toàn đã lãnh tĩnh lại, có thể khiến hắn không khống chế chỉ có hài tử kia. Vừa nãy là bộ dáng hài tử kia luôn che giấu, tựa thâm uyên tuyệt vọng cùng hắc ám, khiến hắn đau lòng cũng khiến hắn mê muội, vừa nãy hắn trầm nịch trong đôi mắt hắc ám của hài tử kia, nguyên lai hắc ám là màu sắc mỹ lệ như vậy, hắc ám thuần tuý.

“Phải, thả tôi đi, bằng không tôi gϊếŧ bà ta.” La Khiết không còn điềm đạm đáng yêu, trên mặt là xấu xí dữ tợn, trái tim yếu đuối.

“La Khiết, vì sao?” Hỏi chính là Mai Lâm Na phu nhân, lúc này phu nhân đã khôi phục lãnh tĩnh.

“Vì sao. Tất cả đều vì thành Tái Phỉ Tư, bà cái này tay sai của Mộc Linh Hạo, cùng nhau áp bách chúng tôi, bà không biết tôi có bao nhiêu chán ghét bà, nếu không phải vì thành Tái Phỉ Tư tôi đã sớm gϊếŧ bà, tựa như gϊếŧ những nam nhân kia.” La Khiết kêu gào. Những kẻ nghiền ép thành Tái Phỉ Tư, cô tuyệt không bỏ qua.

“Phải không.” Nguyên lai mấy năm nay những nam tử trẻ tuổi mất tích là La Khiết làm, lúc này là một lần cuối cùng, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, chuyện bên này cứ để nguyên soái an bài. Sau đó khuỷu tay đánh về sau một kích, La Khiết bởi đau đớn khẽ buông tay, Mai Lâm Na phu nhân xoá sạch chiếc trâm cài tóc, kéo tay La Khiết, một cú quật qua vai đem La Khiết ngã xuống đất.

“Bà, sao,” La Khiết lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Mai Lâm Na phu nhân, bà ta sao có thân thủ tốt như vậy.

“Cháu không phải nói cô là tay sai của nguyên soái đại nhân. Không có chút năng lực là không thể trở thành tay sai của nguyên soái đại nhân.” Sau đó cung kính đối đám người Mộc Linh Hạo làm một cái lễ thục nữ: “Phi thường xin lỗi, trong biệt thự của em phát sinh chuyện như vậy, nguyên soái đại nhân, sau khi sự tình kết thúc xin tha thứ em vô pháp tiếp tục vì ngài cống hiến sức lực, khách nhân yến hội cần em trấn an. Xin cho phép em cáo lui.” Đoàn người được bà trấn an bên kia phòng khách lần thứ hai gây rối, làm chủ nhân bà phải tẫn chức trách, chuyện ở đây giao cho nguyên soái đại nhân là được.

“Đi đi.” Mộc Linh Hạo đồng ý, mấy năm nay Mai Lâm Na đã lui bước.

Mai Lâm Na xoay người ly khai, trong mắt có lệ thuỷ, nữ nhân kiên cường thông tuệ này khóc. Bà về sau sẽ qua an ổn không ít, thế nhưng bà song song ly khai nam nhân bà yêu nhất, bà không thể cùng hắn một chỗ. Đúng vậy, bà Mai Lâm Na yêu Mộc Linh Hạo, yêu nhưng không chiếm được tình yêu của hắn, nam nhân lãnh tâm lãnh tình kia sẽ không đem tình yêu cho bà. Nguyên soái đại nhân, em vẫn luôn yêu ngài, nhìn ngài, cho nên em biết, ngài vừa rồi nhìn người kia trong mắt có gì, ngài hẳn không biết, đó là thứ ngài trước đây chưa từng có, mà em sẽ không nói cho ngài, đây là trả thù nho nhỏ của em, trả thù ngài cho đến giờ chưa từng yêu em, trí tuệ của ngài sẽ khiến ngài rất nhanh hiểu được, thế nhưng hiện mời ngài khổ não một trận, mà em cũng sẽ đồng tình ngài, người kia cùng ngài rất giống, lãnh tâm lãnh tình, huống chi quan hệ cùng ngài cùng người kia, đây là báo ứng của ngài, báo ứng cho nhiều lắm những người yêu ngài nhưng bị ngài lãnh tâm lãnh thanh thương tổn.