Chương 21: Cự tuyệt

Yến hội không vì Mộc Linh Hạo cùng Mai Lâm Na phu nhân ly khai mà đình chỉ, cho dù biết cũng sẽ không nói, đại đa số mọi người ở đây đều rõ quan hệ của hai người, chỉ cần là nam nhân sẽ minh bạch, nữ nhân sẽ đố kỵ vì sao cùng Mộc Linh Hạo không phải là mình.

Hai người trong sân nhảy khiêu vũ, một hồi lâu, La Khiết không cẩn thận vấp ngã, Cảnh ngừng, nắm La Khiết bước đến một góc, thấy hai người bọn họ ly khai, người trong yến hội mới lục tục tiến nhập sân nhảy.

“Xin lỗi.” La Khiết nhỏ giọng đối Cảnh nói.

Cảnh không để ý, ra sân nhảy, Cảnh buông tay.

“Cái kia, cái kia, Cảnh thiếu gia có thể cùng tôi tới vườn ngồi một chút không, tôi biết một nhà ấm hoàn cảnh tốt.” La Khiết đột nhiên dâng lên dũng khí đối Cảnh nói.

Cảnh, thật sâu liếc nhìn La Khiết, khiến La Khiết cúi đầu, “Tốt.” Sau đó lần thứ hai khiến La Khiết cấp tốc ngẩng đầu, kinh hỉ nói: “Mời, mời, theo tôi.” Mang Cảnh ly khai yến hội.

Các trưởng bối tiếp tục những lời không ý nghĩa, không chú ý hai người ly khai. Mộc Lỗi chú ý vốn chuẩn bị theo sau, lại bị Âu Dương Ngạo ngăn cản, “Truy bọn họ làm gì, cậu muốn đánh nhiễu người khác nói chuyện yêu đương?”

“Thế nhưng,” Mộc Lỗi muốn nói gì.

“Không việc gì, lúc khai yến hội, đã kiểm tra xong, không có khả nghi, lẽ nào La Khiết kia là phần tử khủng bố? Hơn nữa, Cảnh đại ca thế nhưng khó được đối nữ nhân hứng thú, cậu xem vừa khiêu vũ vừa hẹn hò, cậu muốn đánh nhiễu. Được rồi, chúng ta cũng đi nhảy.”

Âu Dương Ngạo lần thứ hai ngăn cản Lỗi tiếp tục muốn nói, đem Lỗi kéo tới vị trí nữ hài tụ tập.



Ánh trăng nhìn từ thành Tái Phỉ Tư so Ốc Lam lớn hơn rất nhiều. Mặt trăng thanh lãnh tản ra quang huy lạnh lùng, ban đêm của thành Tái Phỉ Tư cũng so Ốc Lam sáng sủa rất nhiều.

“Chính là ở đây.” La Khiết mang Cảnh tới nhà ấm. Cửa sổ thuỷ tinh trong suốt có thể ngắm ánh trăng, những ngọn đèn xung quanh hoa viên, khiến nhà ấm không cần bật đèn vẫn có thể trông rõ, từ một bên còn có thể thấy đăng hoa náo nhiệt của yến hội, chỉ là bị bụi hoa ngăn trở, bên kia yến hội tuyệt không nhìn rõ bên này.

Nhà ấm không phải rất lớn, trồng hoả hồng sắc vi Mai Lâm Na phu nhân thích nhất, trong nhà ấm tràn ngập mùi hoa sắc vi. Giữa nhà ấm, đặt một chiếc bàn, rất phù hợp tính cách chủ nhân, hoa lệ tôn quý, trên bàn còn có trà cụ, có thể thấy Mai Lâm Na phu nhân rất thích ở đây.

Hai người ngồi xuống, nhất thời không có gì để nói.

“Cái kia, Cảnh thiếu gia, năng nguyên tinh ngài phát minh thật là thứ rất tốt.” Dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc chính là La Khiết.

Cảnh im lặng không có bất luận cái gì đáp lại.

“Cảnh thiếu gia, tôi sinh ra ở thành Tái Phỉ Tư, tôi yêu toà thành thị này, thế nhưng toà thành thị này không có tự do,” Thấy Cảnh không đáp lại, La Khiết tiếp tục nói, nói những đãi ngộ không công bằng của thành Tái Phỉ Tư, “Cảnh thiếu gia, tôi biết, tôi không thể yêu cầu anh cái gì, thế nhưng có thể xin anh giúp chúng tôi hay không, giúp thành Tái Phỉ Tư.” La Khiết nói đến âm cuối nghẹn ngào, nước mắt hàm dưới đáy mắt, rồi lại kiên cường không rơi xuống, điềm đạm đáng yêu, không nam nhân có thể cự tuyệt.

“Cô muốn tôi giúp cái gì?” Cảnh như vậy trả lời.

“Cảnh thiếu gia, xin đem kỹ thuật năng nguyên tinh giao cho thành Tái Phỉ Tư, như vậy chúng tôi sẽ có năng lực đối kháng Liên Bang cùng Nguyệt Cầu. Còn có, xin, xin ở lại thành Tái Phỉ Tư, tôi, tôi muốn cùng anh một chỗ.” La Khiết xấu hổ nói, mắt lướt qua đắc sắc, lại cúi đầu.

“Cô không xứng.”

Thanh âm lãnh đạm của Cảnh vang lên, khiến La Khiết khϊếp sợ ngẩng đầu, mặt biểu tình quái dị, “Anh, anh nói cái gì?” Hẳn là cô nghe lầm.

“Đây là mục đích của cô, độc lập của thành Tái Phỉ Tư.” Thanh âm Cảnh như cũ lãnh đạm, trong mắt là trào phúng.

“Tôi, tôi không biết anh nói cái gì. Tôi, tôi chỉ hy vọng cùng anh một chỗ.” La Khiết biện giải nói.

“Hí của cô thực sự buồn chán.” Nhanh như vậy lộ ra chân diện mục, thực sự không ý tứ.

Nhìn Cảnh, La Khiết minh bạch, cô bị nam nhân này đùa giỡn, y ngay từ đầu đã biết cô tiếp cận có mục đích, thế nhưng biết thì làm sao, cô sớm an bài nhân thủ, mặc kệ thế nào, Mộc Cảnh trốn không thoát, y quá tin tưởng chính mình. La Khiết thu hồi biểu tình thanh thuần thương cảm, vẻ mặt ngạo mạn xuất hiện, “Cảnh thiếu gia, thật không hỗ thiên tài, thế nhưng ngài không cảm thấy ngài quá tự tin sao. Đi ra.” Đèn nhà ấm mở lên, những kẻ giấu trong bụi hoa đi ra, một đám nam nhân mặc công tác phục, cầm trên tay vũ khí, là vũ khí giảm thanh cùng vũ khí lạnh.

“Cảnh thiếu gia, không có cách, có thể mời ngài hợp tác sao, bằng không, vũ khí những người này không dài mắt, bị thương ngài cũng không tốt.” La Khiết không sợ hãi nói.

“Tôi cự tuyệt.” Cảnh căn bản không nhìn những thứ này.

Thấy Cảnh không hợp tác, La Khiết nói, “Như vậy, mời ngài lên Thiên Đường. Mọi người sẽ biết, kỳ tích thiên tài, Mộc Cảnh, vì bảo hộ nữ nhân nhất kiến chung tình, chết trên tay Nguyệt Cầu ý đồ gây rối. Sau đó, vì thay ngài báo thù, Nguyệt Cầu cùng Liên Bang lại nổi chiến hoả.” Mà thành Tái Phỉ Tư sẽ trong chiến tranh triệt để thoát khỏi song phương. La Khiết đắc ý cười, “Sau khi tôi ly khai hãy động thủ.” Nói, dùng dao cắt váy, nhổ một chiếc vòng tai, cởi giầy, chuẩn bị trên đường đánh mất, sau đó lộng loạn tóc, kế khôi phục bộ dáng thanh thuần thương cảm, có ai sẽ hoài nghi một nhược tiểu nữ nhân vô tội đáng thương như vậy.

Khi La Khiết rời khỏi nhà ấm, những người còn lại vây quanh Cảnh, dẫn đầu nói, “Thực sự xin lỗi, vì tự do của thành Tái Phỉ Tư, chết đi, thật đáng tiếc cậu không có di ngôn.”

“Thực sự là những kẻ ngu xuẩn mà ngây thơ.” Cái gọi là độc lập không phải như vậy có thể thành công, chỉ bằng các ngươi, thực sự không thú vị, gϊếŧ các ngươi cũng không thú vị, liền để máu của các ngươi dẹp loạn kêu gào trong linh hồn ta đi.

“Lạp Phỉ Nhĩ.” Nhẹ gọi, một thân ảnh ưu nhã xuất hiện, dưới ánh trăng, mái tóc cùng đôi mắt màu ngân bạch có quang huy thanh lãnh.

“Chủ nhân.”

“Gϊếŧ.”

“Yes, my lord.” Một thanh kiếm hoa lệ phong cách cổ xưa xuất hiện trên tay Lạp Phỉ Nhĩ, đem tất cả những kẻ mạo phạm chủ nhân gϊếŧ chết, hết thảy vì chủ nhân, đây là ý nghĩa tồn tại của hắn.

Dưới ánh trăng, vũ đạo của máu đang nhảy, tựa như tế tự, vì bình phục linh hồn hắc ám.