Cô hừ hừ hai tiếng, "Khi nào tôi lớn lên, anh sẽ biết."
Cô vừa nói vừa ưỡn ngực ra phía trước.
Chà, hình như có lớn hơn một chút, từ quả trứng luộc trở thành cái bánh bao rồi.
Tạ Lăng Nguyên không nhịn được, ánh mắt từ bộ ngực dời đến khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn đã có thể nhìn thấy đường nét xinh đẹp, trong lòng đột nhiên có chút mất tập trung.
Khi định thần lại, tay hắn gần như chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Được, tôi đội cô làm tôi biết.” Tạ Lang Nguyên thu tay về, dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nhìn cô, “Cô tên gì?"
“Thẩm Ngân.” Thẩm Ngân vẫn chưa thông suốt, cũng chưa hình thành năng lực thường thức mỹ nam, Tạ Lang Nguyên không quyến rũ như đĩa điểm tâm trước mặt, vì vậy cô chớp mắt nhìn lại, “Anh còn muốn hỏi thêm gì không? Không có gì thì tôi vào trong đây. "
Tuy nhiên, chính thái độ không coi trọng hắn này đã khiến Tạ Lang Nguyên muốn kết hôn với cô.
Dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ kết hôn, đối với hắn mà nói, ngoài người hắn yêu thì kết hôn với ai cũng giống như nhau, không bằng hắn liền kết hôn với Thẩm Ngân này.
Cô vẫn còn nhỏ nên không thể quản hắn, dựa vào thái độ của cô có lẽ cũng không muốn quan tâm mình, như vậy không phải hắn ở bên ngoài muốn làm gì thì làm sao?
Hơn nữa, cô cũng rất xinh đẹp, cho dù không chạm vào cô, nhìn thôi cũng thấy vừa lòng.
Thấy hắn hồi lâu không trả lời, Thẩm Ngân dường như đang suy nghĩ điều gì đó, kiên nhẫn đợi khoảng 10 giây, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, cô mất kiên nhẫn xoay người nhón chân định đi.
Vừa đi được vài bước đã có người túm lấy cổ áo cô, Tạ Lang Nguyên quay lưng lại, hỏi cô như một đứa trẻ: "Muốn kết hôn với tôi không?"
Thẩm Ngân không chút nghĩ ngợi, "Tôi phải hỏi mẹ đã."
Ở xã hội xưa nay, chuyện cưới xin phải hỏi ý kiến của cha mẹ!
Thẩm Ngân cho rằng bản thân thích nghi với cuộc sống này khá nhanh.
Cô bị kéo đến không thoải mái, vặn vẹo muốn rời đi, Tạ Lang Nguyên lấy đồng hồ quả quýt treo trên túi ác ra, liếc nhìn thời gian rồi buông cô ra.
"Cô nhớ hỏi mẹ đó."
“Biết rồi, biết rồi.” Thẩm Ngân không quay đầu lại mà vào phòng.
Tạ Lang Nguyên cười lắc đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
***
Ba ngày sau, Tạ gia gửi thϊếp đến Thẩm gia, Thẩm Châu nắm lấy chiếc khăn tay, trong mắt cố gắng áp chế sự nôn nóng.
Thẩm phu nhân khẽ liếc nhìn Thẩm Châu, sau đó nhìn đứa con gái đang bình tĩnh của mình, hài lòng rồi mở thϊếp ra.
Thẩm Ngân quay đầu nhìn lại, trong lòng chợt hiện lên ký ức.
Cô đã quên nói với mẹ chuyện Tạ Lang Nguyên kết hôn với mình!
Trong thϊếp mời viết rằng Thẩm Ngân được mời đến làm khách tại dinh thự của Tạ gia, và người mời ký tên chính là Tạ phu nhân.
Thẩm phu nhân gật đầu và mỉm cười.
Điều này có nghĩa là Thẩm Ngân chín phần đã được chọn.