Chương 4-1: Hẹn Ước

Có người vui cũng có người buồn, sắc mặt Thẩm Châu đột nhiên trắng bệch, ánh mắt của Thẩm phu nhân cũng nhẹ nhàng quét qua.

Nhị di nương lập tức liếc xéo con gái mình, sau đó mỉm cười với Thẩm phu nhân và Thẩm Ngân, nói: "Đây thật sự là một chuyện vui lớn, Châu nhi, con còn không mau lên chúc mừng Ngân bảo?"

Thẩm Châu vẫn còn nhỏ, cho dù cô ấy đã cố gắng hết sức để che giấu, nhưng vẻ miễn cưỡng trên khuôn mặt của cô không thể đánh lừa được ánh mắt của Thẩm phu nhân.

Sau khi giả dối chúc mừng một hồi, Nhị di nương kéo Thẩm Châu rời đi, ánh mắt của Thẩm phu nhân vẫn dính chặt vào cửa, bà buông ra một nụ cười khinh bỉ.

"Mẹ?"

Thẩm phu nhân quay đầu lại, nắm lấy tay con gái, vỗ nhẹ, "Ngân bảo, con có biết Tạ gia mời con đến làm gì không?"

Thẩm Ngân biết hẳn là muốn bàn chuyện hôn sự, nhưng sợ Thẩm phu nhân sẽ trách mình không nói cho bà biết sớm hơn, nên chỉ vào tên của Tạ phu nhân trong thϊếp mời rồi giả ngốc, "Tạ pha nhân muốn mời con uống trà?"

Trái tim của Thẩm phu nhân như nghẹn lại trong giây lát, bà nhìn khuôn mặt đầy thịt của con gái mình, đột nhiên cảm thấy mình đã quyết định sai lầm.

Trừ nhỏ Ngân bảo đã được bảo vệ bên cạnh mình thật tốt, nếu con bé gả qua đó, nó có thể chịu nổi tra tấn của Tạ gia không?

Khi chưa được chọn, tâm trí của bà tràn đầy những kỳ vọng tốt đẹp, nhưng khi con bé được chọn, Thẩm phu nhân lại cảm thấy hối hận.

Hay là, không đi nữa?

Nhưng khi nhận thϊếp mời, bà cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, nếu như đổi ý, Tạ gia có thể buông tha cho Thẩm gia hay sao?

Thẩm phu nhân ưu sầu nhìn con gái.

Thẩm Ngàn không biết tâm lý phức tạp trong đầu mẹ cô, trong lòng kêu gọi hệ thống, "Hệ thống, nhiệm vụ của ta là gì?"

Từ khi bước vào thế giới này, Thẩm Ngân đã hỏi hệ thống vô số câu hỏi về nhiệm vụ, nhưng cô đều không nhận được câu trả lời, nhưng lần này, hệ thống đã trả lời.

"Tạ gia."

Sau khi nói xong, một tiếng "bíp" vang lên báo hiệu rời đi.

Thẩm Ngân hơi mới miệng, đột nhiên nắm lấy tay mẹ, kiên quyết nói: "Mẹ, con phải gả vào Tạ gia!"

Vẻ mặt Thẩm phu nhân phức tạp, "Con quyết định rồi? Hôn nhân là chuyện cả đời."

Thẩm Ngân gật đầu.

Thẩm phu nhân đã không còn đường lui, đành kiềm chế cảm xúc và kiên nhẫn dạy con gái những điều cô cần chú ý.

Hai ngày sau, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng vòm bằng đá cẩm thạch trắng đặc trưng của thời dân quốc Trung Quốc.

Thẩm Ngân ngồi vào trong xe, hạ cửa kinh xe xuống, nhìn lên ba chữ "Tạ Công Quán" được khắc trên cửa đá, hít một hơi thật sâu.

Đây sẽ là nơi cô sống trong tương lai?

Ở thế giới thực, cô cũng chỉ mới là một thiếu niên mười mấy tuổi, chưa từng kết hôn, Thẩm Ngân không khỏi lo lắng.

Tài xế ló đầu ra, đối mặt với người gác cổng, đưa thiệp mời cho hắn. Sau khi nhìn thấy thiệp mời, tên gác cổng vẫy vẫy tay về phía sau,, cánh cửa màu đỏ tươi từ từ mở ra.

Chiếc xe từ từ tiến vào Dinh thự Tạ gia.