Chương 10: Đeo kính

Thẩm Ngân tuyệt đối không rụt rè, bướng bỉnh tiến lên xoa dịu mi tâm của hắn: "Mẹ nói, luôn nhíu mày là không tốt, rất dễ già."

Làm xong động tác, vẻ mặt ngây thơ cười tủm tỉm nhìn hắn: "Được rồi."

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu: "Nhưng em có thể làm gì?"

Còn tự suy đoán: "Chẳng lẽ muốn em bắt chước tranh đi bán? Nhưng mà giả mạo là không tốt..."

Bầu không khí vốn có chút kiều diễm bị những suy nghĩ linh tinh của cô phá vỡ, Tạ Nhậm Nguyên ngăn cản suy đoán vô biên của cô: "Là vẽ bản đồ chế tạo súng."

Thẩm Ngân càng lo lắng: "Chính phủ sẽ bắt em sao? Hơn nữa em còn chưa sờ qua súng..."

"..."

Tạ Nhậm Nguyên chờ cô lo lắng xong, đi đến chỗ bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, Thẩm Ngân duỗi cổ qua nhìn, chỉ thấy một ngăn kéo đầy súng lục, có đủ loại.

Cô gái chưa thấy việc đời, cái miệng nhỏ nhắn kinh hãi đến mức không thể khép lại được.

Tạ Nhậm Nguyên lấy một khẩu từ bên trong ra, vẫy vẫy tay với cô, Thẩm Ngân liền đi tới đứng bên cạnh hắn.

Tạ Nhậm Nguyên đối diện với bản vẽ, từng chút từng chút tháo súng ống ra dạy cô, vừa nói liền đến đêm khuya, mãi đến khi Hồng Tú đến đưa chữ Tạ Diệc Hân viết.

"Đại thiếu gia, chữ của tiểu thư nhỏ đến."

Âm thanh ngoài cửa là tùy tùng của Tạ Nhậm Nguyên.

Nửa đêm canh ba, Đại thiếu gia và Nhị thiếu nãi nãi ở một mình trong phòng, nhất định không thể để cho người ta biết được.

Động tác của hai người đều đồng loạt ngẩng đầu lên, Thẩm Ngân nhìn về phía cửa, Tạ Nhậm Nguyên nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ vào số 11.

"Cất trước, ngày mai lại đưa cho tôi."

Bên ngoài cửa trả lời "Vâng".

Tạ Nhậm Nguyên buông bản vẽ xuống, xoay cái cổ cứng ngắc: "Đêm khuya rồi, hôm nay đến đây thôi, em trở về trước đi."

Thẩm Ngân nào chịu dễ dàng buông tha cơ hội ở một mình này, nhìn cổ hắn không thoải mái, đi tới phía sau hắn, bàn tay nhỏ bé liền bóp lên: "Để em xoa bóp vai cho đại ca rồi quay về."

Tạ Nhậm Nguyên né tránh, từ chối: "Không cần, vu lễ bất hợp."

Nhưng vừa dứt lời, Thẩm Ngân vẫn chưa thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô nhăn thành một đoàn, cũng không biết đang sầu cái gì.

Tạ Nhậm Nguyên nói: "Anh bảo Trường Thụy đưa em về."

Trường Thụy là tùy tùng của hắn, cũng chính là người vừa trả lời.

"Thật sự không cho em bóp sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngân phồng lên, thoạt nhìn càng đáng yêu hơn, làm cho Tạ Nhậm Nguyên đã có một con gái theo bản năng nói nhẹ nhàng hơn: "Ngân Bảo, tuy rằng em còn nhỏ, nhưng em là em dâu của anh."

Ừm, đúng vậy, vừa rồi khi ở chung, Thẩm Ngân đã thành công khiến Tạ Nhậm Nguyên gọi mình là Ngân Bảo.

Giọng người đàn ông tuy bình thản, nhưng thái độ kiên quyết, Thẩm Ngân đành phải buông tha, đi hai bước đột nhiên dừng lại" "Vậy ngày mai khi nào em tới đây vậy?"

Tạ Nhậm Nguyên trầm ngâm một lát: "Hai mươi giờ."

Thẩm Ngân gật đầu, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hắn: "Chúc ngủ ngon, đại ca."

Không đợi Tạ Nhậm Nguyên phản ứng, liền mở cửa đi ra ngoài.

Học liên tục nhiều đêm, cuối cùng đêm nay đã có tiến bộ.

Đêm nay Thẩm Ngân đúng giờ đi theo Trường Thụy vào thư phòng, giống như mấy lần trước, lúc tới, dọc theo đường đi đều không gặp được hạ nhân nào, có lẽ là bị sai đi.

Hắn thật cẩn thận, Thẩm Ngân thầm nghĩ ở trong lòng.

Tạ Nhậm Nguyên đã ngồi ở bàn làm việc, vẫn mặc trường bào như trước, chỉ là hôm nay mặc màu hơi nhạt, là màu xanh trắng, trên sống mũi vẫn là cặp kính viền vàng kia.

Trải qua mấy ngày ở chung, lá gan Thẩm Ngân đã mập mạp không ít, lúc này liền tò mò kề sát mặt hắn, nhìn chằm chằm vào cặp kính kia một hồi lâu: "Đại ca, có thể cho em đeo thử một chút được không?"

Lòng Tạ Nhậm Nguyên hơi kinh ngạc.

Hắn thường nghiêm mặt, tuy rằng không nói, nhưng hắn biết mọi người trong nhà đều sợ mình, ngay cả con gái cũng không dám giống Thẩm Ngân trực tiếp hỏi mượn đồ của hắn, chứ đừng nói là lấy kính mình đang đeo.

Thẩm Ngân lại dùng chiêu kia, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Tạ Nhậm Nguyên: "..."

Thẩm Ngân thấy hắn không có phản ứng, to gan đưa tay tháo kính của hắn xuống, đeo lên mặt mình.

Vừa mở mắt ra, cảm giác đầu váng mắt hoa đánh úp lại, thân thể lắc lư, ngã trên người nam nhân.

Bởi vì trước khi ngã không có một chút dấu hiệu nào, Tạ Nhậm Nguyên ngăn cản không kịp, im lặng nhìn về phía Thẩm Ngân ngồi trên đùi mình.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo sự mập mạp của em bé đeo một cặp kính gọng tròn, có thể sợ choáng váng, mắt nhắm chặt lại, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Không biết tại sao, Tạ Nhậm Nguyên lại dâng lên một cỗ tình thương của người cha, trong lúc nhất thời cũng quên đẩy cô gái ra, cứ như vậy mà giật mình nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Thẩm Ngân ngồi một hồi lâu, đến khi đầu không choáng váng thì mới nhắm mắt đưa tay tìm điểm chống đỡ, giống như là muốn đứng lên, chỉ là cũng không biết có phải cố ý hay không, vừa tìm, liền tìm được cổ hắn.

Hai tay cô gái đặt trên cổ hắn, ngồi vững mới buông một tay tháo kính ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm nói với hắn: "Choáng váng quá, đeo kính tuyệt đối không vui chút nào."

Ngôn ngữ ngây thơ của cô gái khiến Tạ Nhậm Nguyên tạm thời quên mất thân phận em dâu, phá lệ nở nụ cười: "Em không bị cận thị, đeo lên đương nhiên sẽ choáng váng."

Thẩm Ngân liền nhìn ánh mắt hắn, tò mò nói: "Anh không choáng sao?"

Tạ Nhậm Nguyên lắc đầu, cầm eo cô đặt lên một bên ghế, gương mặt đã khôi phục thành bộ dáng nghiêm túc như bình thường, nhanh chóng trở về vấn đề chính: "Hôm nay nhận cái này..."

Hai giờ sau, Thẩm Ngân sinh không thể luyến (1) đến gần Tạ Nhậm Nguyên, đầu tựa vào vai hắn: "Mệt quá, đại ca, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi..."

(1) Sinh không thể luyến: không có gì để lưu luyến, cuộc sống này thật vô nghĩa.