Chương 9: Làm việc

Tạ Diệc Hân ở một bên đứng xem trợn mắt há hốc mồm, nuốt nước miếng rồi nói: "Thím nhỏ, thím cũng quá lợi hại rồi."

Sự chú ý của Thẩm Ngân không đặt ở điều này: "Con gọi thím là Ngân Bảo là được rồi, cha mẹ và tỷ tỷ thím cũng gọi thím như vậy."

Cô còn mấy tháng mới tròn mười bốn tuổi, cũng không muốn mang trên lưng xưng hô trưởng bối như "thím" này.

Tạ Diệc Hân rất dứt khoát thay đổi giọng nói, dù sao tuổi tác của hai người không chênh lệch nhiều lắm: "Ngân Bảo, từ trước đến nay cậu đều học Nhan thể sao? Viết cũng giống ghê."

Tạ Nhậm Nguyên lại không cảm thấy như vậy, học lâu hơn nữa, luyện nhiều hơn nữa, cũng không có khả năng viết ra chữ giống nhau như đúc như thế này, thậm chí ngay cả cùng một người cũng không có khả năng làm được.

Vì thế hắn cũng nhìn về phía Thẩm Ngân.

Hai ánh mắt giáp công, Thẩm Ngân chột dạ không thôi, hay là dứt khoát nói ra sự thật, làm cho bọn họ cho rằng mình là một thiên tài bắt chước?

Tuy rằng đã lên kế hoạch, nhưng da mặt Thẩm Ngân còn chưa dày đến mức có thể mặt không đổi sắc rồi trực tiếp khen mình là thiên tài, há miệng, sững sờ nói không nên lời: "À..."

Tạ Nhậm Nguyên hỏi: "Em luyện bao lâu rồi?"

Ở trước mặt mục tiêu công lược, cô gái vốn không giỏi nói dối lại càng chột dạ hơn, mà còn bởi vì hắn tới gần mà tim đập loạn, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh vài bước, sợ hắn nghe được tiếng tim đập, sau đó giả bộ làm đà điểu cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Tạ Nhậm Nguyên dường như nghĩ tới cái gì đó, đổi câu hỏi khác: "Em đã học qua thư pháp chưa?"

Câu này ngược lại có thể thừa nhận, Thẩm Ngân lắc đầu.

Tạ Nhậm Nguyên trầm tư, chẳng lẽ, em dâu này của hắn là một thiên tài thư pháp?

Suy nghĩ của hắn ngược lại trùng khớp với tính toán của Thẩm Ngân.

Thẩm Ngân quan sát thấy Tạ Nhậm Nguyên dường như có chút hứng thú với chữ viết mô phỏng giống hết của cô, thăm dò nói: "Chỉ cần nhìn qua thứ gì đó, em có thể bắt chước được."

Tạ Nhậm Nguyên nhấc mí mắt lên, nhìn Thẩm Ngân một chút, sau đó nói với con gái: "Cầm chữ về luyện, trước khi đi ngủ bảo Hồng Tú mang đến cho cha."

Sau đó lại quay sang Thẩm Ngân: "Em theo anh lên tầng."

"Cha, cha tìm Ngân Bảo làm gì? Vẫn để cậu ấy bắt chước các chữ khác sao?" Tạ Diệc Hân tò mò hỏi.

Tạ Nhậm Nguyên thản nhiên quét mắt nhìn con gái: "Bốn chữ lớn."

Tạ Diệc Hân không dám nói tiếp nữa, tuy rằng tò mò, nhưng so sánh ra, cô càng sợ cha hơn, cũng càng chán ghét luyện chữ.

Tạ Diệc Hân lưu luyến nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Còn muốn xem Ngân Bảo mô phỏng chữ khác, cũng không biết cô ấy có thể bắt chước tranh hay không?

Suy nghĩ của Tạ Diệc Hân cũng chính là mục đích Tạ Nhậm Nguyên bảo cô đi vào thư phòng.

Trở lại thư phòng mình thường làm việc trên tầng, Tạ Nhậm Nguyên trực tiếp hỏi Thẩm Ngân: "Có thể bắt chước tranh không?"

"Có lẽ." Thẩm Ngân có chút ngượng ngùng: "Cha em không thích con gái đọc sách nhiều, cho nên em chưa từng thử qua."

Tạ Nhậm Nguyên khẽ vuốt cằm, tùy ý rút ra một tờ báo, chỉ vào tranh minh họa bên cạnh tiêu đề của một bài viết bên trong: "Em thử cái này xem."

Thẩm Ngân chỉ nhìn thoáng qua, liền ngoan ngoãn ngẩng đầu nói với hắn: "Đại ca, em không mang theo bút."

Thẩm Ngân liền nhìn thấy mặt Tạ Nhậm Nguyên trầm tĩnh một chút, dường như im lặng, sau đó chọn ra một cây bút màu đen từ trên mặt bàn đưa cho cô.

Thẩm Ngân vẽ mấy nét trên giấy để thử cảm giác, phát giác cũng không tệ lắm, lúc này lòng sinh ra một kế.

"Cái này thật không tồi nha." Cô khen ngợi.

Tạ Nhậm Nguyên vốn không muốn đáp lại, nhưng ánh mắt cô gái thật sự quá sáng chói, nên bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.

"Đại ca có thể đưa cho nó cho em hay không? Cây bút em thường dùng vẫn còn để ở nhà mẹ đẻ." Thẩm Ngân tiếp tục nhìn hắn với đôi mắt đầy sao.

"..."

Thôi, cũng không phải cái mình thường dùng, cứ cho cô cầm đi vậy.

Thẩm Ngân thấy hắn đáp ứng, tâm tình càng tốt hơn, lại nhìn thoáng qua bức tranh minh họa kia, "xột xoạt" một hơi vẽ xong đưa cho hắn.

"Em có thể nhớ kỹ không?" Tạ Nhậm Nguyên chú ý tới cô chỉ nhìn thoáng qua, liền không ngẩng đầu nhìn lần thứ hai nữa.

Thẩm Ngân khoát tay áo, cũng chỉ đơn giản là hai đóa hoa mai mà thôi, không cần cô phải nhìn hai lần.

"Vâng."

"Đại ca muốn em bắt chước tranh sao?" Cô hỏi.

Tạ Nhậm Nguyên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngân có chút thâm ý: "Cho dù là cái gì, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ?"

"Chắc là vậy đi." Thẩm Ngân do dự: "Em cũng chưa thử qua."

Tạ Nhậm Nguyên cũng không nói gì nữa, lấy ra một tờ giấy từ trong một cái tủ khóa, bày ra trước mặt cô: "Vậy bức này, em phải xem bao lâu?"

Thẩm Ngân vừa đảo mắt qua, lập tức trợn tròn hai mắt: "Đại ca, chế tạo súng là vi phạm pháp luật đấy!"

Tạ Nhậm Nguyên im lặng: "Việc Tạ gia làm chính là buôn bán vũ khí."

Lúc này Thẩm Ngân mới phản ứng lại, lúng túng gãi gãi đầu, chủ động chuyển đề tài: "Có lẽ khoảng một phút."

"Có thể ngắn hơn không?"

Vì thế Thẩm Ngân đứng ngay tại chỗ nhìn thử rồi lập tức vẽ tranh trong ba mươi giây, Tạ Nhậm Nguyên so sánh một chút, ngoại trừ một vài chi tiết rất nhỏ, quả thật không kém bao nhiêu.

Hắn liền nói: "Có muốn đi theo anh làm việc không?"

Thẩm Ngân sửng sốt một chút.

Tạ Nhậm Nguyên cho rằng cô không chịu, buông giấy xuống, nói ra những lời dài nhất mà Thẩm Ngân nghe được kể từ khi cô gả tới đây.

"Tạ Nhị là một tên côn đồ, nếu em muốn khống chế nó, phải mạnh mẽ hơn nó."

Chỉ thấy cô ngơ ngác gật đầu, không giống bộ dáng nghe hiểu.

Tạ Nhậm Nguyên nhất thời cảm thấy mệt tâm.

Tạ Nhị hỗn, vợ thì ngốc, nếu như phải phân gia đi ra ngoài, bọn họ làm sao có thể sống được đây.

Nhưng hắn lại không biết Thẩm Ngân chỉ là nhìn hắn đến ngây người, nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, cô theo bản năng đưa tay xoa dịu mi tâm đang nhăn lại của hắn.

Vừa định đυ.ng vào, Tạ Nhậm Nguyên lui về phía sau một bước, để cho tay cô nhào vào khoảng không.

Không khí chợt ngưng kết.