Chương 11: Cáo trạng

Tạ Nhậm Nguyên chỉnh đầu cô thẳng lại, thản nhiên nói: "Ngồi mệt mỏi thì đứng lên đi một chút đi."

Thẩm Ngân bĩu môi, hừ một tiếng chạy đến cửa sổ ngắm cảnh đêm.

Tạ Nhậm Nguyên nhìn hành động trẻ con của cô liền nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục cúi đầu lựa chọn bản vẽ tiếp theo.

Không bao lâu sau, Thẩm Ngân liền chạy về, khom lưng kề sát lưng cùng nhau nhìn bản vẽ với hắn: "Đại ca, anh bảo em nhận những thứ này làm cái gì chứ?"

"Đến lúc đó em sẽ biết."

"Vậy em có được chia phần không?"

"Em muốn bao nhiêu?" Tạ Nhậm Nguyên cười nói, hắn không ngờ Thẩm Ngân lại trực tiếp phân chia với hắn.

Đáng tiếc Thẩm Ngân cũng thật sự chỉ là hai mắt có nhưng như mù mà tùy ý nhắc tới, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Em cũng không rõ lắm, đại ca, anh cảm thấy em sẽ được bao nhiêu?"

"Phải xem em hoàn thành như thế nào."

Thẩm Ngân cảm thấy hứng thú, hai mắt sáng lên nói: "Vậy chúng ta mau đi thôi!"

"Gấp cái gì, còn phải học, hơn nữa sinh ý cũng không phải nói đến là đến." Tạ Nhậm Nguyên nói chuyện với cô càng ngày càng thả lỏng, chỉ chỉ mặt bàn làm để cô làm tốt: "Được rồi, chúng ta tiếp tục."

Cứ như vậy lại học thêm một tháng nữa, Thẩm Ngân vẫn không đợi được cơ hội làm ăn, nhưng mà lại chờ được một cơ hội khiến Tạ Nhậm Nguyên đau lòng cho cô.

Tuy rằng đã kết hôn, nhưng thời gian Tạ Lang Nguyên lăn lộn ở bên ngoài vẫn tương đối nhiều, nhất là Liễu Thanh Uyển đã có cảm giác rất nguy cơ, quấn lấy hắn gần nửa tháng không về nhà qua đêm.

Lúc đầu Tạ Nhậm Nguyên cũng không biết, tuy nói đều ở Tạ công quán, nhưng hắn ở bên trái, Tạ Nhị ở bên phải, ngoại trừ ăn tối ra thì rất ít có cơ hội gặp mặt.

Hắn cũng là đột nhiên có ngày dạy muộn, sau khi bảo Trường Thụy đưa Thẩm Ngân trở về thư phòng thuận miệng hỏi một câu mới biết được.

"Lang Nguyên không trách Ngân Bảo chứ?"

Dù sao đã gần 0 giờ mới thả cô đi.

"Nhị thiếu gia?" Trường Thụy giật mình nói: "Nhị thiếu gia không có ở nhà."

Động tác Tạ Nhậm Nguyên dừng lại, ngẩng đầu: "Không ở nhà?"

Trường Thụy lập tức cúi đầu báo cáo: "Đúng vậy, tiểu nhân hỏi nha hoàn bên cạnh Nhị thiếu phu nhân, nghe nói đã gần nửa tháng Nhị thiếu gia mỗi đêm đều ở ngoài."

Thẩm Ngân mới gả tới đây hơn một tháng, hắn liền đi ra ngoài lăn lộn nửa tháng.

Mặt Tạ Nhậm Nguyên lập tức trầm xuống, nặng nề đặt bút xuống.

Cô gái không chỉ có kỹ năng mô phỏng cực kỳ thiên phú, còn khiêm tốn hiếu học, đương nhiên, tính cách cũng tốt, biết săn sóc làm nũng, trong lòng Tạ Nhậm Nguyên đã đưa Thẩm Ngân vào phạm vi người nhà mình.

Nghĩ đến Thẩm Ngân tuổi còn nhỏ đã phải gả cho hắn, mỗi đêm lại phòng không gối chiếc, không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận, đêm đó liền dẫn người lôi Tạ Lang Nguyên từ chỗ tiểu nam môn bắt về, dạy bảo đến hơn nửa đêm mới thả hắn trở về.

Ngay khi ra khỏi cửa đại ca, sắc mặt Tạ Lang Nguyên đột nhiên biến đổi, cũng không buồn giấu đi vẻ mặt tràn đầy tức giận, cho rằng là Thẩm Ngân cáo trạng, xông về phòng muốn tính sổ với cô, khí thế mãnh liệt đến cả nha hoàn cũng không ngăn được.

Trong khi cô gái đang ngủ say, đột nhiên bị một lực lượng kéo lên, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt âm u của chồng mình.

"Anh về sao?" Thanh âm còn mang theo buồn ngủ, ánh mắt mệt mỏi đến mức rũ xuống lại muốn nhắm lại.

Có thể là cô gái quá nhỏ, khí chất ngây thơ ngây thơ trên người đang ở thời điểm mãnh liệt, khi Tạ Lang Nguyên nhìn thấy mặt cô, tức giận nhưng lại không phát ra được.

Hắn hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo ra khiến Thẩm Ngân ngã trở lại giường.

Thẩm Ngân cũng không tức giận, ôm chăn ngồi dậy, ngửa đầu hỏi hắn: "Không phải đang ở tiểu nam môn sao, sao lại trở về?"

"Tại sao anh lại trở về, không phải em là người rõ ràng nhất sao?" Tạ Lang Nguyên cười lạnh nói.

Thẩm Ngân ngây người, gãi gãi đầu: "Sao em lại rõ ràng? Em vẫn đang ngủ mà."

Đột nhiên, miệng chuyển thành oán giận: "Đều tại anh đánh thức, đợi lát nữa ngủ không được thì làm sao bây giờ, em còn đang phát triển, không cao được nữa là đều tại anh đấy."

"Không phải em cáo trạng với đại ca việc anh không ở nhà sao?"

"Tại sao em phải cáo trạng? Mỗi ngày đều học tập vất vả với đại ca, em mới không rảnh mà quản anh ở đâu đâu." Thẩm Ngân cũng hừ hắn.

Tạ Lang Nguyên nghe lời này không vui: "Anh là chồng của em, em mặc kệ anh thì muốn quản ai?"

Tuy rằng hắn không có tình cảm nam nữ đối với Thẩm Ngân, nhưng nghe được Thẩm Ngân không coi trọng hắn, cũng sẽ khó chịu.

Thẩm Ngân hừ một tiếng, xoay người nằm xuống, không để ý tới hắn.

Nhưng việc này lại làm Tạ Lang Nguyên tức giận, đạp giày đi lên giường, cưỡng chế quay người cô lại ôm lấy.

Được rồi, không muốn để ý tới hắn đúng không.

Tạ Lang Nguyên đúng là hỗn, nhưng văn tài võ nghệ cũng đã học qua, hai ba cái liền chế trụ được Thẩm Ngân đang giãy dụa.

Ôm còn chưa tính, còn động tay động chân, ngoại trừ chỗ riêng thì chỗ nào cũng bị hắn sờ soạng một lần, ủy khuất đến mức Thẩm Ngân ỉu xìu cả đêm, đến ngày hôm sau cũng không thấy tốt hơn.

Cô có mục tiêu công lược, để cho nam nhân khác khác sờ thì phải làm sao đây?

Vừa ủy khuất, liền muốn tìm người an ủi, mà ở Tạ gia, người ở chung với cô nhiều nhất chính là Tạ Nhậm Nguyên, vì thế ngày hôm sau ngay cả điểm tâm cũng không có ăn liền chạy đến tiểu hoa viên nơi hắn thường rèn luyện.

Sở dĩ to gan chạy tới tiểu hoa viên như vậy, là bởi vì thê tử Thư Hồi của Tạ Nhậm Nguyên sợ bị rám nắng, mà Tạ Nhậm Nguyên lại không thích có quá nhiều người hầu hạ, cho nên nơi đó bình thường cũng chỉ có một mình hắn, cũng lắm là có thêm Trường Thụy.

Mà không thể nghi ngờ Thẩm Ngân chính là may mắn, ngày cô chạy đến Trường Thụy lại không có ở đấy, nhìn thấy Tạ Nhậm Nguyên cả người đầy mồ hôi đang đứng dưới tàng cây nghỉ ngơi, một chút cũng không ngừng xông vào trong ngực hắn, ngẩng mặt nhỏ nhắn lên cáo trạng: "Đại ca, Tạ Nhị xấu!"