Chương 8: Luyện chữ

Có lẽ là ông trời nghe được sự chờ đợi của Tạ Diệc Hân, rất nhanh, cơ hội thân cận liền đến.

Một ngày nhân dịp Tạ Lang Nguyên ra cửa gặp tình nhân, Thẩm Ngân bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ tinh xảo tìm đến tòa nhà bên trái.

Ừ, Thẩm Ngân dự định thực hiện lộ trình quanh co, bắt đầu ra tay từ người bên cạnh Tạ Nhậm Nguyên.

Người kia chính là Tạ Diệc Hân có tuổi tác không chênh lệch với cô bao nhiêu.

Sau khi tiến vào nhà, liền hỏi một nha hoàn đang lau bình hoa: "Xin hỏi Diệc Hân ở đâu?"

Nha hoàn kia nhìn thấy Thẩm Ngân thì hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Tiểu thư nhỏ đang ở thư phòng ạ."

Thẩm Ngân liền mỉm cười cảm tạ cô ấy.

Vừa lên tầng, vừa cảm khái thiên kim tiểu thư dân quốc quả nhiên cũng không dễ làm, tan học trở về còn phải đến thư phòng đọc sách.

Nha hoàn canh giữ ở cửa tiến lên hành lễ, nhìn thấy bánh ngọt trong tay cô liền có thể đoán được mục đích của cô, vì thế lộ vẻ áy náy nói: "Đại thiếu gia đang kiểm tra bài tập của tiểu thư."

Thẩm Ngân tiếc hận nói: "Thật đúng là không khéo, vốn định mang chút bánh ngọt cho Diệc Hân ăn. Như vậy đi, cô giúp tôi chuyển cho Diệc Hân đi."

Thẩm Ngân nói xong, đưa cho cô ấy cái đĩa nhỏ tinh xảo trong tay.

Tại thời điểm này, một âm thanh phát ra từ bên trong cánh cửa.

"Hồng Tú, là ai?"

"Hồi tiểu thư, là Nhị thiếu phu nhân."

Tạ Diệc Hân giống như tìm được cứu binh, vắt chân lên cổ chạy ra mở cửa, quả thực là nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Thẩm Ngân: "Thím nhỏ..."

"..."

Cô ấy làm sao vậy? Thẩm Ngân tự nhận mình còn chưa thân mật với cô ấy đến mức vừa gặp nhau đã rơi lệ như này, bởi vì cho đến bây giờ, mình cũng chỉ nói với cô ấy có vài câu, hơn nữa chỉ là chào hỏi lễ phép mà ngắn gọn thôi.

Tạ Diệc Hân không quản được những thứ này, kéo tay cô đưa cô vào thư phòng. Phải biết rằng sát thần trong thư phòng kia có thể lấy mạng của cô, Thẩm Ngân tới đây có thể nói là giải cứu cô đang trong nước sôi lửa bỏng.

Tạ Diệc Hân đã tự hỏi cha có thể nể mặt thím nhỏ mà tha cho cô một lần hay không.

Tuy rằng chỉ lớn hơn Tạ Diệc Hân một tuổi rưỡi, nhưng Thẩm Ngân lại cao hơn cô ấy nửa cái đầu, vì thế vừa mới đi vào, lại càng dễ nhìn thấy Tạ Nhậm Nguyên mặt không chút thay đổi.

"Đại ca." Thẩm Ngân giống Tạ Lang Nguyên đều gọi hắn là đại ca, hơn nữa còn nở nụ cười lộ ra tám cái răng mà mình tự cho là đẹp nhất.

Nào ngờ người đàn ông kia rất lạnh lùng, ngay cả chữ "Ừ" cũng không nói, chỉ gật đầu đáp lại.

Thẩm Ngân vốn còn muốn tìm đề tài tán gẫu liền không nói nổi, yên lặng dời ánh mắt đi.

Cô đặt đĩa ở nơi còn trống trên bàn làm việc, cúi đầu nhìn tờ giấy Tuyên Thành trải ra trên mặt bàn.

Trên đó có hai chữ lớn luyện tập bằng bút lông.

Nhìn chữ này hơi non nớt, hẳn là do Tạ Diệc Hân viết.

Thẩm Ngân hơi suy tư một chút, mở mắt nói dối: "Sáng sớm đã nghe Lang Nguyên nói chữ Diệc Hân rất đại khí, hôm nay vừa nhìn quả nhiên danh bất hư truyền."

"..."

Không nói Tạ Nhậm Nguyên, ngay cả Tạ Diệc Hân cũng có chút nghe không nổi.

Tạ Nhậm Nguyên im lặng một chút, không để ý tới Thẩm Ngân, mà chỉ nói với con gái: "Đêm nay trước khi đi ngủ viết xong ba chữ lớn, rồi cầm đến cho cha nhìn."

Tạ Diệc Hân sa sút đáp: "Vâng."

Hàng hóa phương Tây ồ ạt tràn vào, Tạ Diệc Hân càng thích và cũng có thói quen sử dụng bút máy, bút lông ở trong lòng cô là thứ mà một "lão nhân gia" như ông nội cô và cha cô mới dùng.

Chỉ là từ trước đến nay cô luôn sợ Tạ Nhậm Nguyên, một bên mài mực một bên rầu rĩ không vui hỏi Thẩm Ngân: "Thím nhỏ, chữ viết bút lông của thím như thế nào?"

Chữ viết tay là văn hóa truyền thống Hoa quốc, Thẩm Tài cũng coi như là phú thương, theo lý thuyết con cái của hắn đương nhiên cũng đều được học qua.

Thẩm Ngân trầm mặc.

Nguyên chủ có viết tốt hay không thì cô không biết, nhưng cô biết cô nhất định viết không tốt.

Vì vậy, cô điên cuồng gọi hệ thống trong lòng.

Hệ thống lần này khá nhân văn, âm thanh điện tử cho cô lời khuyên.

[Kí chủ mở kỹ năng viết bút lông, hay là mở kỹ năng ghi nhớ + bắt chước?]

"Ghi nhớ + Bắt chước?" Thẩm Ngân hỏi trong lòng.

[Chỉ cần xem qua, liền có thể nhanh chóng nhớ kỹ, hơn nữa còn có thể bắt chước theo.]

[Muốn cái này, muốn cái này!] Thẩm Ngân khẩn cấp nói.

Kỹ năng này vừa nghe đã thấy rất có ích, ít nhất bây giờ có thể bắt chước chữ viết của Tạ Diệc Hân.

[Đã trừ đi HP hai tháng, kỹ năng lập tức có hiệu lực.]

Có kỹ năng trong người, Thẩm Ngân tự tin hơn một chút, ít nhất là không sợ lộ tẩy.

Bình tĩnh lại, cầm bút, lại viết hết ba chữ trong một lần ở chỗ trống trên giấy.

Đương nhiên, cũng không hề bắt chước y hệt theo chữ viết tay của Tạ Diệc Hân, cô cũng có sửa đổi một chút.

Chỉ là Tạ Nhậm Nguyên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra những chữ này có chút giống với chữ của con gái.

Hắn liếc Thẩm Ngân, cầm bút từ tay cô, nâng cổ tay viết một chữ "Thẩm", sau đó đưa bút cho Thẩm Ngân.

"Em cũng viết một chữ Thẩm đi."

Có lẽ là mục tiêu hướng dẫn quấy phá, nên khi đối diện với Tạ Nhậm Nguyên, lỗ tai cô từng chút từng chút phiếm hồng.

Nhận lấy bút, tay vô tình chạm vào ngón tay người đàn ông, Thẩm Ngân cảm giác nhiệt khí từ lỗ tai lan tràn đến hai má, hoảng hốt cúi đầu: "Được, được."

Tâm trạng bất ổn, quên phải sửa đổi một chút, kết quả trên giấy xuất hiện hai chữ "Thẩm" giống nhau như đúc, ngay cả độ cong cũng không sai chút nào.

Trên mặt Tạ Nhậm Nguyên xuất hiện một chút quái dị, xoay người rút ra một quyển chữ thϊếp từ trên giá sách, bày đến trước mặt cô, có lẽ là vì thuận tiện quan sát cách vận dụng ngòi bút của cô, Tạ Nhậm Nguyên đi tới phía sau cô, ngón tay với khớp xương rõ ràng lướt qua cột chữ đầu tiên.

"Em viết lại cột này."

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, sau lưng thậm chí cảm nhận được nhiệt độ trên thân thể hắn, không biết vì sao Thẩm Ngân lại cảm thấy mình hơi chóng mặt, mất đi năng lực suy nghĩ, người đàn ông nói cái gì, cô liền làm theo, vì thế không ngoài dự đoán lại là hai hàng chữ giống nhau như đúc.

(PS: cốt truyện cần phải mở cho nữ chính một ngón tay vàng, yên tâm đi, cũng chỉ có một cái này mà thôi ~)