Chương 2

Phân thân của Lê Lạc Hàm đứng thẳng nhả ra giọt nước, ngón tay của Tần Phong co lại khúc khuỷu trong hoa huyệt… day miết.

“Ưm a…” Lê Lạc Hàm không nhịn được than nhẹ.

“A… Thật sự là cơ thể dâʍ đãиɠ!”

Bàn tay của Tần Phong vẫn ve vuốt hoa huyệt, chỉ một lát sau đã ẩm ướt cả bàn tay.

“Thật là, ướt sũng…” Tần Phong nói xong rút ngón tay trong suốt nhét vào đôi môi sung đỏ. Lê Lạc Hàm nhẹ nhàng nhâm ngón tay trong miệng, hạ thân và đầu ngực hư không khiến hắn vô thức nâng tay lên muốn vuốt ve đầṳ ѵú nhưng bị Tần Phong tàn nhẫn bắt lại.

“Không được! Đêm nay em không thể đυ.ng vào, đây là sự trừng phạt dành cho em…”

Đầu lưỡi hắn bò lên vành tai của Lê Lạc Hàm cắn cắn, không thèm nhìn đến khóe mắt người ở dưới đang đỏ lên, ủy khuất cầu xin: “Huhu… Không cần…”

Tần Phong cúi đầu coi thường, không cho hắn sự vuốt ve, đầu ngón tay thon dài đẩy áo sơ mi của hắn ra, trên ngực trắng nõn in một đám dấu hôn nhưng không hề động vào đầu ngực hồng nhạt.

Lê Lạc Hàm khó chịu áp vào hắn cọ xát, Tần Phong lại ác liệt lùi ra khiến cho Lê Lạc Hàm chỉ bất lực nhìn về phía người đàn ông kia.

Đầṳ ѵú có thói quen bị mυ"ŧ vào đang cứng rắn đứng vững, phân thân phấn nộn lẻ loi không có ai vỗ về chơi đùa, hai đùi cũng bị tàn nhẫn tách ra khiến Lê Lạc Hàm khó chịu khóc nức nở, khuôn mặt xinh đẹp dị thường hồng rực.

“Ưm… Xin anh…” Hoa huyệt bị dạy dỗ thuần thục trào ra nước, ánh mắt ai oán nhìn Tần Phong khiến hắn lại càng hưng phấn.

Hắn thở phì phò thô bạo xé áo sơ mi của Lê Lạc Hàm xuống, cũng nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình, hạ thân dâng trào xuất hiện lõα ɭồ, nâng mạnh chân còn lại đang đứng của Lê Lạc Hàm lên, thẳng tắp đâm vào hoa huyệt nhỏ hẹp nữ tính kia.

“A —” Lê Lạc Hàm khó nhịn ngửa cổ, ngón tay bấm chặt vào vai Tần Phong, nức nở: “Đau… Đau quá… Nhẹ chút… A —”

Đáp lại sự cầu xin của hắn là tiếng “ba ba ba” vang dội, mỗi lần hắn đâm vào đều lút cán, rút ra đều mang theo nộn thịt hoa huyệt.

“A… Không cần… Ha a…” Lê Lạc Hàm thống khổ lắc lư cái đầu ẩm ướt mồ hôi, nước mắt và mồ hôi chảy dòng trên khuôn mặt, hoa huyệt nhỏ hẹp không chịu nổi tìиɧ ɖu͙© thô bạo như vậy.

“Lần sau cách xa đám đàn ông cho anh. Không, cả phụ nữ nữa. Chỉ được tới gần anh, biết không?”

Tần Phong có ý tốt dừng động tác lại nói điều kiện với hắn.

“Huhu… Em biết rồi… Phong… Em rất khó chịu…” Âm thanh khàn khàn xuyên qua màng tai, hắn bận gật đầu không ngừng trả lời, lông mi dài dính đầy nước mắt, rất đáng thương.

Lúc này Tần Phong mới hài lòng cười, côn ŧᏂịŧ vừa dừng lại lại bắt đầu cấp tốc rút ra chọc vào.

“Ưm a… Ha… Aa —” Lê Lạc Hàm cảm thấy một cơn tê dại truyền khắp toàn thân, không biết có phải do tiền diễn quá lâu, trong chốc lát hạ thân liền bắn tinh, mềm nhũn.

Hoa huyệt của hắn co rút thật nhanh, Tần Phong lại rút ra chọc vào mấy chục cái, sảng khoái gầm nhẹ, đem tinh hoa nóng rực bắn sâu vào trong. Lê Lạc Hàm co rút thật chặt, run rẩy leo ở trên người Tần Phong.

Cao trào qua đi, Tần Phong ôm Lê Lạc Hàm vào phòng tắm, cả hai ngồi xuống bể, xả nước.

Vì bồn tắm lớn, có thể chứa được 4-5 người nên nước xả vào rất chậm. Lê Lạc Hàm vô lực ngồi tựa vào bể, hạ thể sưng đỏ tiếp xúc với làn nước ấm lại run rẩy.

Hắn đem hai chân Lê Lạc Hàm tách ra, nâng lên đặt ngồi trên đùi mình, Lê Lạc Hàm vô lực dựa vào thành bồn tắm phía sau, lộ ra hạ thể, huyệt khẩu sưng đỏ vẫn đang mấp máy, thỉnh thoảng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Phong.

Tần Phong nhìn thấy cảnh ấy vô cùng hài lòng, thưởng cho Lê Lạc Hàm một cái hôn sâu, còn đầu ngón tay thì cuốn lấy một đầṳ ѵú tiểu xảo, xoa nắn xoay tròn.

Đầṳ ѵú sưng rốt cuộc cũng được thỏa mãn, Lê Lạc Hàm thoải mãn rêи ɾỉ, phân thân mềm nhũn lại đứng thẳng lên, không che được hoa huyệt nữ tính phía dưới nữa.

Ngón tay Tần Phong đẩy cánh hoa sưng đỏ ra, xoa xoa vào đầu hạch sưng thũng ẩm ướt. Hắn yêu nhất là đùa giỡn chỗ này.

Nước trong bồn mới chảy được một lớp mỏng, Tần Phong với tay đóng vòi nước lại, cầm lấy vòi sen cọ cọ lên ngực Lê Lạc Hàm, phun cột nước lên đầṳ ѵú tiểu xảo khiến chúng càng đứng thẳng lên.

Cột nước lại phun xuống dưới, phun thẳng vào đầu phân thân Lê Lạc Hàm khiến hắn sảng khoái sợ run lên, rồi hướng vào nộn huyệt đầy dịch nhờn trong suốt vẫn nhả ra dâʍ ŧᏂủy̠, phun thẳng vào âm đế.

“A —” Tia nước mạnh phun vào cọ rửa hạ thể tu nhân kia, khiến Lê Lạc Hàm chịu không nổi thét chói tai, giãy dụa.

“Không được nhúc nhích!” Tần Phong áp lấy Lê Lạc Hàm, mặt dán mặt, môi dán môi, ra lệnh nói.

Lê Lạc Hàm đáng thương như con mèo nhỏ nức nở một tiếng, ai oán nhìn Tần Phong, không dám lộn xộn. Hắn yêu Tần Phong… Trong yến hội bị những đôi mắt kia nhìn làm hắn rất không thoải mái, cho nên mới đứng gần cửa để ngóng Tần Phong đến, ai có thể nghĩ lão già kia lại dám to gan chạm vào hắn, còn bị người đàn ông yêu tinh này nhìn thấy, khiến hắn khóc không ra nước mắt a.

Cột nước kia vẫn phun vào hoa huyệt, di động lên xuống, phút chốc đã khiến một trận ma cảm tê dại lan đến toàn thân.

“Ha a…” Hai tay gắt gao bắt vào miệng bồn tắm, mái tóc nâu mềm ướt sũng lay động.

Toàn thân Lê Lạc Hàm hồng phấn lên, khiến hắn yêu thích không buông nổi tay. Một tay bừa bãi vuốt ve cơ thể nhỏ nhắn kia, một tay vẫn giữ vòi nước cố ý cọ rửa vào tiểu huyệt mất hồn kia.

“A… Thật kì quái… Thật thoải mái…” Cảm giác ma dại dần dần mở rộng, toàn bộ hạ thể tê dại đi, giống như không kiểm soát nổi.

“Ha a… A… Không được…”

Theo cảm xúc trào dâng, hai chân vô ý thức khép lại, bị Tần Phong nhanh chóng dùng chân hắn chặn lại, cột nước vẫn cọ rửa tại chỗ kia.

“A… Không cần — a —” Một cơn co rút ập đến, phấn hành hồng nộn bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoa huyệt chỉ kí©h thí©ɧ bằng nước cũng ào ra dâʍ ŧᏂủy̠. Phấn hành mềm xuống không chịu nổi cột nước kia, hạ thân muốn thoát ra lại bị Tần Phong gắt gao chặn lại, không thể nhúc nhích.

“Hic a a… Không được… Tha cho em a…” Lê Lạc Hàm khóc hô lên, nửa người trên không ngừng vặn vẹo lại không thoát được lại đón một cơn cao trào, thân mình phấn hồng mềm mềm ngã vào bồn tắm lớn, run rẩy không ngừng.

Lúc này Tần Phong mới đóng vòi sen lại, mở vòi nước ấm của bồn tắm ra. Nước ấm dần dần bao lấy thân mình run rẩy của Lê Lạc Hàm, đυ.ng chạm vào hoa huyệt đáng thương kia.

Ngón tay vừa đυ.ng vào chỗ kia, Lê Lạc Hàm theo bản năng rụt lại lui về phía sau, đôi mắt ẩm ướt nỉ non: “Không cần…”

Với khoảng cách gần như vậy hắn không còn chỗ trốn, nhưng Tần Phong cũng không nhẫn tâm trêu chọc nữa, lòng bàn tay ấm áp hòa nước ấm nhẹ nhàng ma sát, xoa dịu đi nộn thịt vừa bị kí©h thí©ɧ kịch liệt.