Chương 3

Hai người tắm rửa xong, Lê Lạc Hàm bị Tần Phong gói trong khăn tắm to bế vào phòng ngủ, thân thể xụi lơ trên giường, nhẹ nhàng thở chậm chập, lông mi thật dài hơi hơi run run, thân thể mệt cực kỳ như là nằm xuống có thể đi ngay vào giấc mộng.

Tần Phong vẫn vuốt ve thiên hạ đang xụi lơ kia, âm thanh trầm thấp tà tà cười nói: “Anh không thể ngủ, nó vẫn rất có tinh thần đấy.” Nói xong hắn kéo tay Lê Lạc Hàm xuống xoa xa hạ thân nóng hổi của mình.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rẫy làm hắn run lên, hai tròng mắt mở rộng. Tần Phong mới tiết một lần nên phân thân rõ ràng còn rất cứng, mà hắn tiết đến vài lần nên hiển nhiên vô lực, còn hai tiểu huyệt cũng không đến mức trống rỗng.

Tần Phong cười nhẹ, nụ hôn ẩm ướt dọc theo cái cổ trắng ngần của Lê Lạc Hàm, lưu lại ấn kí. Cổ họng nhỏ xinh cũng bị răng nanh hắn cắn cắn, một tay đi xuống an ủi đầu ngực nhỏ lúc nãy bị xem nhẹ.

Lê Lạc Hàm rêи ɾỉ ưỡn ngực lên, đầṳ ѵú rốt cuộc cũng được an ủi, khiến hắn nhẹ nhõm thở phào.

Đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt nhẹ nhàng cắn cắn đầṳ ѵú đáng thương, mυ"ŧ vào, đảo quanh đầṳ ѵú, thỉnh thoảng gợi gợi day day biến nó về nhiều hình dạng, khi thì đè ép ngứa ngáy, ngón tay cũng không quên trêu chọc đầṳ ѵú còn lại.

Hai đầṳ ѵú bị đùa bỡn sưng cứng lên, lóng lánh dưới ánh đèn. Tần Phong hút mạnh một ngụm mới lui người xuống, lần về phía dưới.

Sườn đùi trong là nơi đặc biệt mềm mại và phấn nộn của Lê Lạc Hàm, nơi đó không ngừng xuất hiện vết hôn. Đầu lưỡi hắn lại tiến vào chỗ tư mật, day nhẹ hoa môi phấn nộn khiến âm đế bắt đầu tê dại. Lê Lạc Hàm vừa thoải mái vừa khó chịu, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt theo hai cánh hoa chảy xuống.

Hắn đem hai chân trắng nõn kia mở rộng, cầm lấy phấn hành đã tiết 2 lần tối nay tuốt tuốt.

“Không cần…” Lê Lạc Hàm nức nở vặn vẹo thân thể, miệng hô không cần nhưng hông vẫn đẩy lên.

Tần Phong lại tuốt nhanh hơn, đến khi phấn hành phấn nộn kia run rẩy muốn cao trao, lòng bàn tay dùng sức, còn ngón tay tàn nhẫn bịt lại ở đỉnh ngăn xuất tinh.

Lê Lạc Hàm hai tay nắm chặt lấy ga giường, du͙© vọиɠ trong cơ thể muốn trào ra nhưng không thể phóng thích, cả vật thể nam tính kia đỏ hồng lên.

Hắn cong người thống khổ muốn thoát đi nhưng lại bị Tần Phong ngăn lại, “Ngoan, đêm nay em bắn nhiều rồi, đợi lát nữa anh cho em.” Nói xong hắn với lên đầu giường lấy vòng trói phấn hành lại.

Nghe được âm thanh ôn nhu của Tần Phong, Lê Lạc Hàm nhổm người dậy, đưa đầu lưỡi phấn nộn liếʍ liếʍ bộ ngực màu mật ong kia lấy lòng, đầu cọ cọ vào cổ hắn.

Tần Phong hít một hơi thật sâu.

Lê Lạc Hàm muốn lấy lòng Tần Phong để hắn khiến cho mình được giải phóng nhưng lại hoàn toàn khơi dậy du͙© vọиɠ của Tần Phong.

Hai ngón tay vói vào trong tiểu huyệt chọc vài cái rồi thay luôn bằng phân thân cực đại hưng phấn, dùng sức đâm vào. Phân thân sưng tấy được tiểu huyệt ẩm ướt bao vây khiến hắn sảng khoái gầm nhẹ, nhanh chóng đong đưa thắt lưng, mỗi lần lần đều đυ.ng vào điểm gồ lên nhỏ nhỏ ở phía sâu trong kia.

“A… Không cần…” Lê Lạc Hàm choáng váng, nước mắt và mồ hôi chảy dài, hai chân bị áp sang hai bên thẳng tắp căng lên, phấn hành phía trước bị buộc lại không đạt được cao trào, lỗ nhỏ rỉ ra giọt nước sang bóng, hoa huyệt bị phân thân thật lớn kia nhồi vào không còn khe hở.

“A… Kẻ lừa đảo…” Tần Phong đem mông Lê Lạc Hàm nâng lên, hai chân trắng nõn bị gập lại trước ngực, mông cao khiến cho hắn có thể thấy rõ ràng tiểu huyệt đang dùng sức phun nuốt hạ thân Tần Phong.

“Em xem đi, nó cắn chặt bảo bối của anh nha, thật là tham ăn…” Vừa nói hắn vừa không ngừng đong đưa thắt lưng, đầu ngón tay còn nghịch nghịch lỗ nhỏ rỉ nước kia.

“A… A —” Cảnh tượng trước mắt thật đáng hổ thẹn, hai tai tràn ngập lời nói dâʍ đãиɠ xấu xa, Lê Lạc Hàm làm sao chịu được kí©h thí©ɧ này, hoa huyệt co rút mạnh mẽ, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra ào ạt lại bị dị vật nóng bỏng ngăn chặn, chỉ có thể theo động tác rút ra của hắn mà trào ra một chút. Hắn nắm chặt tay Tần Phong, thất thần nhìn trần nhà, toàn cơ thể run rẩy trong cao trào.

Còn cự vật bị tiểu huyệt chặt trất bao vây, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra cọ rửa đỉnh mẫn cảm của hắn khiến Tần Phong thiếu chút nữa không giữ được mình.

Hắn nhìn xuống yêu tinh diễm lệ phía dưới, lại bắt đầu đưa thắt lưng nhanh hơn, mạnh hơn cho đến khi hắn gầm một tiếng nhẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nùng trù tiết ở sâu trong hoa tâm.

Rút du͙© vọиɠ của mình ra, cởi bỏ dây buộc phấn hành, tuốt vài cái, lỗ nhỏ phấn nộn kia nhanh chóng tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt.

Lê Lạc Hàm rã rời, hai chân mở rộng, một chút sức cũng không còn.

Hoa huyệt sưng đỏ nhất thời không khép kín được, dâʍ ŧᏂủy̠ hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chảy ra về phía cúc huyệt. Hoa huyệt bị chà đạp biến thành màu hồng tím, hoàn toàn đối lập với cục huyệt phấn hồng kia.

Tần Phong chăm chú nhìn vào cảnh phía dưới, hạ thân lại hơi cương lên. Nhưng mà Lê Lạc Hàm không còn sức để chịu đựng du͙© vọиɠ của hắn nữa, chỉ có thể dùng tay tự giải quyết thôi.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa, lắt léo chui vào phòng ngủ. Trên giường hai người ngực bằng phẳng nằm dán vào nhau, chăn mỏng chỉ che khuất phần hạ thân phía dưới.

Trong đó, một người đàn ông nhỏ xinh, ngực đầy dấu hôn. Một người thì tuấn tú cương nghị… đang leo chân mình trên người kia.

Lê Lạc Hàm giật giật, muốn xoay người lại cảm giác người bên cạnh không động đậy, mi mắt chậm rãi mở ra, đón nhận ánh sang ập vào mắt. Hắn dụi dụi mắt, quay đầu thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hô hấp lỗ mãng phả lên mặt, nhớ tới sự cuồng loạn tối hôm qua mà mặt đỏ lựng lên.

Hai tay nhẹ nhàng gạt tay Tần Phong trên ngực xuống, cẩn thận nhích người đứng dậy mới phát hiện đùi mình đang bị kẹp bởi hắn, đùi trái dính sát vào vật mềm mềm kia chẳng phải là… Hắn nhất thời giật mình, nhanh chóng đẩy đùi Tần Phong xuống không cẩn thận cọ cọ vào vật mềm mềm kia, khiến nó dần dần thức tỉnh.

Không được… Lê Lạc Hàm nhanh chóng đứng dậy, nhưng mà chân vừa đặt xuống sàn nhà liền bủn rủn ngã xuống, hắn nhanh chóng che miệng tránh phát ra tiếng kêu. Giữa hai chân vẫn còn lưu lại dấu vết nhầy nhụa của ngày hôm qua, đang chảy dài xuống.

Tiếng động của Lê Lạc Hàm tuy nhỏ nhưng vẫn đánh thức được Tần Phong, hắn nhanh chóng ngồi dậy kéo Lê Lạc Hàm lên giường, nhe răng ra cười nhẹ nhàng — “Làm một lần đi nào!”