Ban đêm tĩnh mịch, Tống Lễ Khanh bừng tỉnh.
Y mở mắt đối diện với bóng tối, đôi mắt vô thần, thân thể giống như tan ra thành từng mảnh, nguyên nhân không phải Quân Kỳ Ngọc giao hu*n thô bạo, còn có bệnh kiệt máu đem đến suy yếu.
Y rơi vào một loại biết bản thân mình sẽ chết, nhưng lại không biết kì hạn đau thương, có lẽ là sang năm, cũng có thể là ngày mai.
Y cái gì cũng làm không được, chỉ có thể nhìn bản thân bị căn bệnh rút đi khí lực, rút đi sinh mệnh, cảm nhận máu càng ngày càng lạnh.
Y nghiêng đầu nhìn Quân Kỳ Ngọc đang ngủ say, trong lòng mới dâng lên chút ấm áp.
Tống Lễ Khanh không nhịn được giơ tay chạm lên mặt Quân Kỳ Ngọc,cảm nhận độ ấm của hắn cùng giây phút ôn nhu này.
Quân Kỳ Ngọc quá biết chọn rồi, chọn Huyền đế anh tuấn uy vũ, lại thừa kế vẻ đẹp của hoàng hậu, liền hoàn mỹ không tỳ vết.
Ngón tay Tống Lễ Khanh chạm vào lông mày quân kỳ ngọc, dày lại xinh đẹp, hàng lông mày thanh mảnh làm dịu đi gương mặt góc cạnh.
Tống Lễ Khanh càng nhìn càng cảm thấy khổ sở, bởi vì y rất nhanh sẽ mất đi người y yêu nhất này .
Tống Lễ Khanh khép lại đôi mắt, sau đó ôm lấy eo quân kỳ ngọc lại đem tay quân kỳ ngọc khoác lên thân mình, giống như hắn đang ôm mình.
Tống lễ khanh đem mình giấu trong ngực quân kỳ ngọc.
Cũng coi như đạt được một cái ôm ấm áp.
“Kỳ Ngọc......ta là thật sự thật sự yêu ngươi.’
Tống Lễ Khanh cong lưng, cuộn mình.
“ Ngươi tuyệt đối đừng quên ta, được không.”
“ân.’ Quân kỳ ngọc đáp một tiếng.
Tống Lễ Khanh kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện quân kỳ ngọc chỉ là mộng du.
“ Ta coi như ngươi đáp ứng ta.”
Nước mắt y rơi xuống, dùng tay nhẹ nhàng lau đi, y không dám làm ướt vạt áo quân kỳ ngọc.
Canh năm, Tống lễ khanh đung giờ thức dậy ,y cẩn thận từng li từng tý rời khỏi lòng quân kỳ ngọc,xuống giường đi thanh tẩy những thứ ô uế trên người mình.
Y cúi đầu nhìn thấy ở giữa chân mình có một dòng máu, hiện tại đã khô, cho nên cần một chút thời gian tảy rửa.
Vừa mặc xong y phục, tiểu Địch đã nhẹ nhàng gõ cửa.
“ vào đi”
“ Công tử.” Tiểu địch nhẹ giọng vấn an, “ điện hạ đã tỉnh chưa? Đây là triều phục mới....nha, công tử người........”
Tiểu địch thấp giọng kinh hô, nhìn Tống Lễ Khanh một mặt lo âu.
“ làm sao.” Tống lễ khanh sờ sờ mặt mình.
“ Sắc mặt quá kém!” tiểu địch nói, người có phải hay không ngủ không ngon giấc? Người xem người vừa vào phủ được mấy ngày, người giống như gầy đi một vòng,về sau hầu hạ điện hạ thay quần áo, dùng bữa vẫn giao cho nô tỳ đi, người đừng quá vất vả .”
“ Ta không sao, đưa cho ta .”
Tống Lễ Khanh cười cười, tiếp nhận áo mũ của Quân kỳ Ngọc, đây là triều phục mới, triều phục màu đỏ, bên trên thuê kim long, mũ miện cũng là hoa văn đơn giản.
“ tiểu Địch, lần sau kêu chế phục hoa lệ một chút, không cần quá đơn giản, Kỳ Ngọc thích rực rỡ, càng khoa trương càng tốt.”
Tiểu địch nhận lời nói: “ vâng........ công tử, người làm sao biết? Điện hạ nói với người?”
“ Ta đương nhiên biết, hắn con người oanh oanh liệt liệt này, cũng không biết khiêm tốn là thứ gì.”
Tính cách của Quân Kỳ Ngọc, không có người hiểu rõ hơn Tống Lễ Khanh,y nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được dáng vẻ của Quân Kỳ Ngọc, y toàn bộ đều ghi nhớ trong tim.
“ Vậy nô tỳ đi lấy thuốc cho người.” Tiểu địch thấp giọng nói, “ hôm qua Tề thái y đem thuốc tới, do đích thân nô tỳ lấy, cũng là nô tỳ tự tay sắc thuốc, không có bất kỳ ai biết.”
Tống lễ khanh gật đầu tán thành.
“ Tốt”
Tống lễ khanh ngồi trên mép giường, ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Quân kỳ ngọc, không nỡ gọi hắn dậy.
Dứt khoát trước đem hoa quế tô hôm qua đang rơi vãi trên đất thu dọn một chút,đĩa sứ men ngọc còn hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là hoa quế rơi vãi linh tinh,mắt Tống Lễ Khanh không quá tốt, cảnh vật xung quanh lại tối, y chỉ có thể quỳ rạp trên đất, nhặt từng chút từng chút một, dùng giấy gói chúng lại.
Không biết làm sao, y ngửi thấy mùi hoa quế, đột nhiên rất muốn thử một chút.
Ý niệm này khống chế không được.
Y biết cái này rất bẩn,hơn nữa bánh hoa quế để một ngày mùi vị cũng thay đổi, nhưng y chỉ là muốn thử chút vị ngọt .
Tống lễ khanh cầm lấy một miếng, bỏ vào trong miệng,chầm chậm nhai.
Hoàn toàn không phải hương vị lúc nhỏ.
Trong lòng y quá đắng rồi, bánh hoa quế cũng không có tác dụng.
“công tử !”
Tiểu địch kinh hô một tiếng, Tống lễ khanh mới hồi thần lại, y phát hiện nước mắt đã chảy tới cằm,liền lấy tay áo lau đi,hồi phục bình đạm.
“ công tử người....bánh này đã để qua một đêm không thể ăn, thời tiết này khẳng định là hỏng rồi.” Tiểu địch đau lòng nói.
“ ân...... thuốc này thật tanh a.”
Tống lễ khanh nhăn nhăn mày, vừa mới cầm lên đã ngửi thấy mùi tanh xộp thẳng lên mũi.
“ hình như có một chút dược bổ huyết, nô tỳ chỉ biết có lộc nhung.” Tiểu địch nói, “ người thử bịt mũi lại uống?” nương của nô tỳ chính là kêu nô tỳ uống như vậy.”
Tống lễ khanh bưng chén lên, lấy hết dũng khí, một hơi uống sạch, y sợ dừng lại liền khố nuốt xuống.
Thuốc vào trong bụng, như là uống một chén sinh huyết,vừa tanh vừa đắng, yết hầu Tống lễ khanh ***một chút, y chạy tới ống nhổ, toàn bộ đều nôn ra hết.
Động tĩnh này rốt cuộc cũng đánh thức Quân kỳ ngọc,hắn vừa mở mắt liền nhìn tháy tiểu địch đang vỗ lưng cho Tống lễ khanh, sau đó là là một trận âm thanh nôn mửa khó nghe.
“ Ngươi nôn không biết ra ngoài phòng sao ? khiến một phòng đều là mùi thuốc ! tâm tình buổi sáng của ta đều bị hủy hoại rồi.”
Quân kỳ ngọc đi đến trước bàn bưng ly trà lên súc miệng, chán ghét liếc nhìn Tống lễ khanh một cái.
Tống lễ khanh ngừng lại cảm giác buồn nôn, lau sạch vết thuốc, thu dọn mớ hỗn độn.
“ Xin lỗi,ta ........sau này sẽ ra bên ngoài.”
“ Vẫn còn sau này?” Quân kỳ ngọc hít một hơi, “ ngươi chỉ là phong hàn có thể bệnh đến lúc nào?”
“ Rất nhanh, rất nhanh liền khỏe.”
Tống lễ khanh bước tới, trên mặt tươi cười.
“ Kỳ ngọc, thời gian không còn sớm, thay y phục vào triều sớm đi.”
Quân kỳ ngọc chịu đựng sự khó chịu, mở tay ra, tùy ý để Tống lễ khanh thay hắn mặc từng tầng xiêm y lên người, thắt đai lưng, buộc lại ngọc bội, cuối cùng đội mũ quan.
Hai người mặt đối mặt, Tống lễ khanh chỉ có thể kiễng chân lên thay hắn điều chỉnh.
Quân kỳ ngọc rất hợp y phục màu đen huyền,lộ ra hắn tinh khí tràn đầy, phảng phất như ánh mặt trời mới mọc.
Quân kỳ ngọc nhìn Tống lễ khanh, nắm cằm y nhìn một lát.
“ một chút bệnh liền giống như sắp chết, trên mặt đều xám xịt, khó coi chết đi được.”
Tống lễ khanh trầm mặc không nói.
Quân kỳ ngọc buông ra nói: “so với việc khám bệnh uống thuốc, không bằng ăn nhiều thêm mấy miếng thịt, ngươi chính là kén ăn, cho nên thân thể mới không khoe mạnh.”
Tống lễ khanh trong lòng vui mừng một chút, y đem những lời này của Quân kỳ ngọc thành sự quan tâm.
“ ngươi còn nhớ rõ ta không thích ăn mặn.”
Lúc nhỏ đồ ăn Tống Lễ Khanh mang tới thư viện đều là chay mặn phối hợp, mà món ăn mặn trên cơ bàn đều vào bụng Quân kỳ ngọc.
“Tùy ngươi.”
Quân kỳ ngọc trở lại biểu tình hờ hững, xải bước rời đi, tiểu địch bưng đồ ăn sáng vào, hắn cũng không nhìn xem.
Tống lễ khanh đuổi theo nói: “ Ta tiễn ngươi tới của cung.”
“ không cần, ngươi lại không phải cha mẹ ta.”
Tống lễ khanh ngồi trên ghế, buồn bã mất mát.