Chương 19

Ba ngày sau, Huyền đế đột nhiên phái thái giám đến phủ kỳ lân truyền chỉ, triệu kiến Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh dập đầu cảm tạ ý chỉ, trong lòng nghi hoặc không hiểu.

“Công công có biết, hoàng thượng vì sao đột nhiên muốn gặp ta không ?”

Công công muốn nói lại thôi, cuôi cùng chỉ nói: “ nô tài chỉ biết, thánh thượng giáo huấn thái tử gia cả buổi sáng, mắng đến máu chó đầy đầu*, ngài sau khi tiến cung phải cẩn thận..............”’

“ Đa tạ công công”

Tống Lễ Khanh liếc mắt tiểu địch một cái, tiểu địch liền hiểu ý đưa cho công công một thỏi bạc.

Thái giám nơm nớp lo sợ nói, “ cái này........ cái này nô tài chỉ chuyền chỉ,làm sao dám thu bạc của hoàng thái tử phi chứ.”

“ Công công bôn ba vất vả, trời hanh vật khô, đi mua chén trà làm ấm họng đi.”

“ ai!”

Tống Lễ Khanh ngữ khí thành khẩn.

Tống Lễ Khanh mặc lên triều phục xanh lá, đầu vấn khăn đội mũ, mới cùng thái giám vào cung.

Thái giám nhìn y phục chế trang trọng,cũng không khen ngợi nói: “Thái tử phi hà tư nguyệt vận, gặp ngài nô tài mới biết cái gì gọi là công tử như ngọc.”

“ Công công quá khen”

Tống lễ khanh mỉm cười,đoan chính ngồi trong xe ngựa, thẳng một đường tới bên ngoài điện Di Hòa.

Trong cung điện quả nhiên là Huyền đế và Quân kỳ ngọc, Huyền đế ngồi trên ngai vàng thâm trầm bất lộ, mà Quân kỳ ngọc nhìn thấy Tống lễ khanh, liền chuyển ánh mắt lên người y giống như là đang cảnh cáo.

“ Thần tham kiến hoàng thượng”

Tống lễ khanh lúc dập đầu, lưng cũng rất thẳng, dáng vẻ đoan chính.

“ ân.” Âm thanh trầm mạc của Huyền đế, “ Tống lễ khanh ngươi có biết tội”

Ngữ khí tuy không nghiêm khắc, nhưng Huyền đế không giận tự uy, khiến trong lòng Tống lễ khanh trầm xuống một chút, y phủ phục dưới đất không đứng dậy nổi.

“Thần.....thần từ ngày đại hôn, thân thể nhiễm bệnh, không dám đem bệnh vào cung, mới chậm trễ tiến cung thỉnh an, thần nguyện ý chịu phạt.”

“ Ta không phải nói ngươi chậm chạp.” Huyền đế trầm ngâm nói, “ Thái tử liên tiếp ba ngày không thượng triều, ngươi có biết không?”

Tống lễ khanh ngẩng đầu lên,ánh mắt nhìn đến vẻ mặt khiêu ngạo khó thuần của Quân kỳ ngọc.

Y rõ ràng mỗi ngày trước canh năm, đều tắm rửa thay y phục cho Quân kỳ ngọc, tiễn hắn lên xe ngựa.

Quân kỳ ngọc không có thượng triều? Hắn có thể đi đâu?

“Thần......không biết.”

Huyền đế hừ một tiếng nói: “ vậy hắn mỗi ngày đều đi thanh liên quán Kim Lăng các cái loại hoa nhân chi sở, đem theo hắn cái tên sủng nô kia khắp nơi rêu rao, tìm hoan cầu lạc, ngươi cũng không biết ?”

“ Thần........”

Tống lễ khanh căn bản khong biết những việc này, Quân kỳ ngọc mỗi ngày ra ngoài đều không cho phép y đi cùng, phủ Kỳ Lân cũng là người của Quân kỳ ngọc, làm sao sẽ bẩm báo với hắn một thái tử phi ngồi không ăn bám chứ !

Huyền đế thở dài một tiếng.

“ Ngươi là hoàng thái tử phi, ngồi ở vị trí này thì phải giúp đỡ thái tử,đừng để hắn cả ngày không làm việc đàng hoàng! Ngươi ngay cả hành tung mỗi ngày của hắn đều không biết, hắn đi bên ngoài chơi đến tâm đều buông thả, còn cần trẫm nói với ngươi, ngươi tâm tư rốt cuôc có đặt trên người thái tử không?”

Tống lễ khanh cắn môi, nghe theo răn dạy.

“ Thần sau này nhất định làm hết sức mình, giúp đỡ thái tử, không để danh tiếng của thái tử bị tổn hại”

Huyền đế nhìn tống lễ khanh quỳ bên dưới, gầy đi một vòng, trong lòng cũng biết quân kỳ ngọc bướng bỉnh, tính cách cung thuận này cảu Tống lễ khanh làm sao quản được Quân kỳ ngọc, liền không trách móc nặng nề.

“Được rồi,ngươi đứng dậy đi, Thái tử bản tính kiêu căng, ngươi ngày thường cũng nhường nhịn hắn không ít, có gì ủy khuất có thể nói với trẫm, trẫm thay ngươi làm chủ.”

Tống lễ khanh khí huyết không đủ, lúc đứng dậy hoa mắt váng đầu, tốt xấu phải đứng đạy không được thất lễ.

“ Thần lớn hơn thái tử hai tuổi, chiếu cố điện hạ là bổn phận của thần, thần không ủy khuất.”

“ Nói ra thì ngươi là thái tử hầu đọc trẫm khâm điểm, Kỳ Ngọc sau khi hồi triều, ngay cả một quyển sách một chữ cũng không đọc qua. Đợi tiệc vạn quốc qua, trẫm liền để hắn đi thư viện,tu thân dưỡng tính,ngươi làm thư đồng.”

Huyền đế vừa nói xong,Quân Kỳ Ngọc là người đầu tiên không vui .

“ Phụ hoàng! ta lại không phải là trẻ ba tuổi, không cần thư đồng, y ở bên cạnh ta chỉ làm vướng tay vướng chân.”

Huyền đế sắc mặt không tốt,quát: “ ngươi chính là cần một người quản thúc ! Y tương lai là người cùng ngươi đăng cơ, cùng ngươi thống trị thiên hạ,ngươi không cùng y thân cận,còn muốn cùng cái sủng nô kia của ngươi khắp nơi làm chuyện mất mặt sao?”

Quân kỳ ngọc không phản bác mà quay đầu lại, càng phản nghịch.

“ Tống lễ khanh biết Huyền đế là có ý tốt, tình yêu của bọn họ bắt nguồn từ thư viện,coi như là tạo cơ hội cho bọn họ, nhặt lại tình cảm ngày xưa.”

Đáng tiếc Quân Kỳ Ngọc không cảm kích, xem ra là hoàn toàn ngược lại.

“ Tống khanh a, Tống gia các ngươi một môn song kiệt, cùng ở trong triều vì trẫm dốc sức,trẫm thuực cảm thấy vui mừng.”

Đây giống như một cái tát ngọt ngào, chỉ là lời nói khách sáo của đế vương.

“ Thần tạ thánh thượng long ân”

“ Đúng rồi ,tiệc vạn quốc , ngươi cùng Kỳ Ngọc tham dự, hắn luôn bừa bãi không biết thu liễm,ngươi đến đề điểm chút.”

Hoàng đế cấp cho Tống Lễ Khanh một đạo ý chỉ.

Tiếp theo đó Quân Kỳ Ngọc lạnh nhạt Tống Lễ Khanh hai ngày, thậm chí đêm cũng không về ngủ, Tống Lễ Khanh tuy rằng trong lòng rầu rĩ, nhưng việc trên giường có thể nghỉ ngơi, cuối cùng cũng dưỡng tốt thân thể, khí sắc cũng chuyển biến tốt.

Tiệc vạn quốc ngày đó, y cũng chỉ mặc triều phục giản dị,nhưng khi mở cửa liền nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc và Hồ Nô Nhi trang phục lộng lẫy,chuẩn bị lên xe ngựa.

Hồ Nô Nhi đã đổi thành phục sức trung nguyên,nhưng toàn bộ áo choàng hoa lệ mặc tới lỏng lẻo,xương quai xanh đều lộ ra bên ngoài, vàng bạc trên đầu cũng nhiều đến lóa mắt.

Tống Lễ Khanh lại gần hỏi: “ Kỳ Ngọc, hắn cũng đi sao?”

Hồ Nô Nhi nũng nịu trả lời: “ Gia đồng ý mang ta đi xem náo nhiệt, hôm nay vạn quốc đến triều, Hồ Nô Nhi cũng muốn nhìn thế sự, thái tử phi không đồng ý sao?”

“ Không phải do y định đoạt .”

Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng buông xuống một câu, đem Hồ Nô Nhi chui vào trong xe ngựa.

Một đường vào cung, Quân kỳ Ngọc nửa câu cũng không nói với Tống Lễ Khanh, hắn đem Hồ Nô Nhi đi khắp nơi, Hồ Nô Nhi thỉnh thoảng còn cười nũng nịu, Tống Lễ Khanh im lặng đi theo phía sau.

Vạn quốc tiệc tổ chức ở điện Thái Hòa, Cảnh quốc quốc lực cường thịnh, kinh sợ thiên hạ, các nước chư hầu tất cả đêu đến, sứ thần ngồi vào vị trí, trên bàn bày đầy rượu ngon mỹ thực, ca vũ thái bình.

Tống Lễ Khanh ngồi cùng một chỗ với Quân Kỳ Ngọc, Hồ Nô Nhi chỉ có thể ngồi ở phía sau.

Nhưng Quân kỳ Ngọc cố tình ngồi cách xa Tống Lễ Khanh, cùng Hô Nô Nhi thì thầm to nhỏ, trò chuyện thật vui, phóng túng đưa Hồ Nô Nhi uống rượu trong li của mình, ngược lại bọn hộ mới giống một đôi phu thê thâm tình.

Tống Lễ Khanh từ trước đến nay không uống rượu, nhưng y đem ly rượu một hơi uống cạn, cổ họng cay cay, y che miệng ho khan ,nhận ra đối diện có một ánh mắt đánh giá.

Chỗ ngồi của Bùi Tinh Húc ở đối diện Quân Kỳ Ngọc.

Hắn là vương tử một nước, ở chư quốc sứ thần địa vị tôn sùng, cho nên chỉ ở dưới thái tử.

Ánh mắt Bùi Tinh Húc***, không chút che dấu nào truy đuổi Tống Lễ Khanh, tựa hồ muốn đem y tất cả đều thu vào trong mắt.

Tống Lễ Khanh không thoải mái gật đầu, tránh đi ánh mắt nhiệt tình của Bùi Tinh Húc.

“ Thái tử điện hạ mỹ nhân bầu bạn, thật là khiến chúng tôi ngưỡng mộ ha ha ha”

Quân Kỳ Ngọc lễ độ đối hắn một ly

Lại nhéo cằm Hồ Nô Nhi một cái tự hào nói: “ Ta ở Tây Vực cũng là ngàn dặm mới tìm được Nô Nhi,Bùi huynh hay là cũng qua đó thử nghiệm đi”

“ Là, điện hạ phúc khí tốt”

Bùi Tinh Húc cười cười, hắn chỉ mĩ nhân căn bản không phải chỉ cái người này.

Từ lúc khai tiệc,hắn vẫn luôn quan sắt ba người Tống Lễ Khanh, hắn nhìn Quân Kỳ Ngọc trò chuyện với Hồ Nô Nhi thật vui, thập phần khó hiểu, phẩm vị Quân Kỳ Ngọc thật không dám khen ngợi, cư nhiên lại yêu thích mềm mại quyến rũ của Hồ Nô Nhi.

Mà Tống Lễ Khanh trong mắt tràn ngập cô đơn, ngồi ở một bên, bộ dáng cô đơn tiều tụy, làm hắn trong lòng nảy sinh thương tiếc.

Không cầm được sinh ra trìu mến xúc động.........

Đồng thời lại cực kỳ ghen ghét.