Chương 17: Ngươi nhất định phải nhớ ta

Bên trên bình phong nhiễm một mảng đỏ tươi, trông thấy mà giật mình.

Lúc Quân Kỳ Ngọc quay đầu lại có chút sững sờ.

“Ngươi.....làm sao vậy?”

Ngữ khí cường ngạnh hung ác mềm xuống một chút, chủ yếu là bị ngạc nhiên, Tống lễ Khanh nhìn thế nào cũng không phải người không chịu nổi một cú đánh, lại đột nhiên có thể nôn ra máu?

“ Ngươi bệnh rồi” Quân Kỳ Ngọc vẫn có chút không tin.

Tống Lễ Khanh hít một hơi, trên môi dính không ít máu, khóe miệng cũng nhuốm máu.

“ Không....” Tống Lễ Khanh lắc lắc đầu, “Không sao.”

Tống Lễ Khanh lau chút máu dính trên khóe miệng, đứng thẳng lưng, Y đi đến bồn rủa mặt, nâng nước lạnh tưới lên mặt,đem vết máu cọ rửa sạch sẽ.

Quân Kỳ Ngọc ở sau lưng không nói lời nào chỉ nhìn Y.

Tống Lễ Khanh cho rằng hắn là đang trách Y thổ huyết lên bình phong.

“ Xin lỗi, ta làm bẩn bình phong của ngươi, ta thử xem có thể rặt sạch hay không, nếu không được, ta đền cho ngươi một bức, là Thiên Công phường làm........”

“Được rồi, chỉ là một khối bình phong mà thôi”

Quân Kỳ Ngọc trách một tiếng

Trong tim hắn có chút không thoải mái, Tống Lễ Khanh có hơi rõ ràng với hắn, chứng tỏ trong lòng Y không nhận phủ Kỳ Lân là nhà.

Thật kì quái,rõ ràng chính mình muốn Y biến đi, nhưng không nhận được sự tán thành, chính mình vậy mà lại khó chịu.

“ Người có muốn hay không gọi đại phu tới nhìn một cái?”

Không biết chuyện gì xảy ra, biết bản thân mắc bệnh nan y cũng được, Quân Kỳ Ngọc làm nhục Y cũng được,Tống Lễ Khanh cũng không có lại khóc thút hít,ngược lại nghe thấy lời quan tâm của Quân Kỳ Ngọc, hốc mắt cay cay, cũng không nhịn được nữa, nước mắt lăn xuống .

“ Kỳ Ngọc .....ngươi là đang quan tâm ta sao?”

Tống Lễ Khanh xoay người lại, lau đi nước mắt, đổi sang nét mặt tươi cười.

Quân Kỳ Ngọc nhìn hốc mắt Y đỏ rực, mấy ngày này không tới, Tống Lễ Khanh gầy đi không ít, có một loại cảm giác đáng thương yếu đuối.

Nếu như không phải biết rõ Y trong ngoài không đồng nhất, Quân Kỳ Ngọc thiếu chút nữa đã mềm lòng.

Hắn cứng rắn nói: “ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, lần sau có thổ huyết đừng nôn trong phòng là được”

“ Ân, sẽ không. Tề Mạc đã kê cho ta một phương thuốc,uống vào sẽ không như vậy nữa.”

Nhắc tới Tề Mạc, Quân Kỳ Ngọc càng thêm tức giận.

“ Ngươi và hắn ngừng qua lại, nhanh tốt hơn việc uống thuốc!”

“Nhưng là.......”

Tống Lễ Khanh vừa muốn giải thích, Quân Kỳ Ngọc liền tiến lên phía trước, hắn cao hơn Tống Lễ Khanh rất nhiều, lại đem theo tính khí ngông cuồng tự cao tự đại,Tống Lễ Khanh bị ép tới ngậm miệng.

“ Không có nhưng mà, bên cạnh ta tuyệt đối không thể dung nạp những người không biết kiểm điểm, ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi còn ở bên ngoài dan dan díu díu.”

Nói xong, Quân Kỳ Ngọc một tay vòng ra sau lưng Tống Lễ Khanh,tay khác giữ eo Y,hắn xoa nhẹ mấy lần,eo của Tống Lễ Khanh vốn dĩ bằng phảng không có mấy là thịt, hôm nay hình như càng nhỏ.

“Ta sẽ không .” Tống Lễ Khanh cúi thấp đầu nói.

Quân Kỳ Ngọc không nói thêm bất cứ gì, hắn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên cổ Tống Lễ Khanh, liền cảm thấy khô nóng.

Kỳ thực hắn phát hiện, Tống Lễ Khanh tuy rằng đối với sự tình trên giường không lưu loát, bị động ,cũng không biết biến hóa,không có kĩ năng thuần thục như Hồ Nô Nhi, nhưng luôn có một loại cảm giác phù hợp.

Có thể là bị cảm giác mới mẻ quấy phá đi.

Quân Kỳ Ngọc giống như tìm được một món đồ chơi mới,rất nguyện ý cùng Tống Lễ Khanh tiêu hao thời gian.

Nếu không hắn cũng sẽ không ngày ngày cầu hoan, ở lại chính viện.

Quân Kỳ Ngọc giơ tay sờ vào nốt ruồi của Tống Lễ Khanh,thuận một đường xuống dưới, cạy mở cổ áo của Y.

Tống Lễ Khanh phản ứng lại, bắt lấy cánh tay của Quân Kỳ Ngọc.

“ Kỳ Ngọc, không được.”

Quân Kỳ Ngọc không quen bị người khác cự tuyệt, điều này rất dễ chọc giận hắn.

“ Làm sao? Sau khi gặp Tề Mạc,liền không muốn bị ta đυ.ng chạm sao?”

“ Không phải! Tống Lễ Khanh khẩn cầu nói, “ hôm nay không được... ngươi mấy ngày này để ta dưỡng bệnh tốt, có được không?”

“Ngươi không phải đã khỏe rồi sao? Bất quá chỉ là nôn ra máu, không có gì đáng lo ngại.”

Quân Kỳ Ngọc là người càng bị ngăn cản càng cưỡng ép, hắn hất tay Tông Lễ Khanh ra, đem Tống Lễ Khanh giam ở trong l*иg ngực mình, tự mình cũng thấp đầu muốn hôn.

Tống Lễ Khanh muốn lùi về sau.

“Kỳ Ngọc ngươi bình tĩnh chút, đợi thêm mấy ngày ta khỏi hẳn được không?”

Quân Kỳ Ngọc tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, không quan tâm, bắt lấy Tống Lễ Khanh đang lùi ra sau, để Y ngửa cổ đối mặt với mình.

“Đây chính là yêu ta mà ngươi luôn nói sao? Ngay cả thỏa mãn ta ngươi cũng không muốn? Ân?”

Tống Lễ Khanh nhìn thấy đôi mắt đầy du͙© vọиɠ của hắn, buông đôi tay đang kịch liệt phản đối xuống.

Tống Lễ Khanh biết như vậy không đúng, nhưng Y làm sao có thể cự tuyệt Quân Kỳ Ngọc ?

Quân Kỳ Ngọc chính là điểm yếu của Y a.

Quân Kỳ Ngọc nhận được sự thỏa hiệp từ Y, hắn đột nhiên ôm ngang Y ôm đến trên giường.

Lúc Quân Kỳ Ngọc ôm lấy Y, Tống Lễ Khanh vậy mà cảm nhận được cảm giác ấm áp được người khác che chở, giống như một trái tim được nâng ra khỏi dòng nước sâu lạnh giá.

Tống Lẽ Khanh nhìn thấy cằm của Quân Kỳ Ngọc một cách rõ ràng, hắn có râu rồi, hắn thật sự trưởng thành rồi, hoàn toàn không do bản thân mình khống chế nữa.

Hắn có vai rộng, cánh tay rắn chắc, ôm rất ấm áp.

“ Ngươi làm sao mà nhẹ như vậy?”

Quân Kỳ Ngọc nhíu nhíu mày.

Tống Lễ Khanh nhẹ hơn so với trong tưởng tượng của hắn .

“làm sao? Nhẹ không tốt sao ?”

Tống Lễ Khanh ôm lấy cổ Quân kỳ ngọc,trách y thiếu tự trọng cũng được, ham luyến cũng được,y quá cần sự an ủi hiếm có này.

Y sợ lạnh, sợ tối.

Nghe nói sau khi chết đi vừa lạnh vừa tối, chôn dươi đất tối tăm không thấy ánh mặt trời.

“ Không tốt” quân kỳ ngọc tùy ý nói, “ như vậy bất cứ lúc nào cũng bị gió thổi bay đi mất.”

Tống lễ khanh hốc mắt cay cay, thì thào nói” “ nếu như ngày nào đó ta bị gió thổi bay đi mất,ngươi có hay không vì ta mà đau lòng ?”

Quân Kỳ Ngọc cảm thấy hắn không hiểu thấu, cũng không muốn trả lời loại vấn đề ngây thờ này.

“Sẽ không”

Tống Lễ Khanh âm thanh rầu rĩ, đem đầu chôn ở trên vai của Quân Kỳ Ngọc.

Quân kỳ ngọc không biết bên trong y hàm chứa bao nhiêu thất vọng, đem y đặt***, Tống lẽ khanh lại găt gao không chịu buông tay,ốm lấy cổ của hắn, một mưc đem cái trán chống đỡ trên vai hắn.

“ Kỳ Ngọc”

Tống Lễ Khanh âm thanh rầu rĩ, giống như mang theo chút nức nở.

“Trước kia mặc kệ phát sinh cái gì, ta cũng không muốn nhầm lẫn nữa, ngươi sau này....có thể hay không đối với ta tốt một chút? Tống lễ khanh nức nở nói.

Quân kỳ ngọc khí huyết lên não, cảm thấy lời nói của Tống Lễ Khanh hôm nay đều không đầu không đuôi, cho nên không có đáp ứng khẩn cầu hèn mọn của y .

Màn trướng rơi xuống.

Phù dung trướng ảnh,chung phó mây mưa.

“ Kỳ ngọc.......kỳ ngọc! Kỳ ngọc—”

Lúc dài luc ngắn, có lúc cao,có lúc thấp.

Giống như đang dùng đủ các loại giọng điệu để gọi tên hắn, dôc hết tâm huyết,muốn cái tên này ghi nhớ trong tim, khắc ghi trong linh hồn.

Quân kỳ ngọc bị gọi đến lâng lâng không biết vì sao, giống như đang bây qua đám mây,hàm sướиɠ lâm li.

“ Ngươi nhất định phải nhớ ta”

Tống lễ khanh nói

Nếu như ta chết rồi, ngươi nhất định phải nhớ ta.