Chương 30

Con mèo và Tướng Quân đến thư phòng nhỏ cùng một lúc.

Mèo là điện hạ bảo Chiết Quân Vụ ôm tới, Tướng Quân là tự mình bay tới, nó muốn cáo trạng.

Xét cho cùng thì chim cũng không phải là người, cho dù có thông minh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nói chuyện giống như con người được, chỉ biết kêu: “Tiện nhân —— tiện nhân ——”

Thái tử trừng mắt nhìn nó một cái, cánh chim Tướng Quân cứng đờ trên không trung, sau đó bay vài bước, thẳng tắp đáp vào trong ngực Chiết Quân Vụ, hai mắt nhắm lại, tựa như bé chim không chịu nổi đả kích như thế.

Thái tử liền bật cười. Hắn biết con chim này ghen tị, nhưng cũng chỉ một con thú cưng muốn cướp đoạt lực chú ý của hắn mà thôi, ngược lại có thể tha thứ, hắn cũng không trách tội.

Chiết Quân Vụ ở bên cạnh bất đắc dĩ đỡ được Tướng Quân. May mắn mèo đã bị nàng đặt sang một bên, bằng không Tướng Quân đến cướp vị trí, sợ là lại bị một móng vuốt đánh bay.

Nàng hiện giờ đã dám chủ động nói chuyện với điện hạ, đem chuyện Tướng Quân vừa rồi bị đánh nói một lần: “Có thể thấy được nó đã gặp phải đối thủ.”

Thái tử rất thích những thứ lợi hại như vậy! Hứng thú của hắn đối với con mèo này càng lớn hơn một chút: “Vậy gọi là Mãnh Hổ đi.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy cái tên này rất hay nha, vừa nghe cái tên này liền cảm thấy là một người lợi hại, nàng chân thành khen Thái tử điện hạ: “Mãnh Hổ đặc biệt thích hợp.”

Thái tử bị ánh mắt kính nể của nàng nhìn, ngược lại rất hài lòng, chỉ có Lưu công công nghe xong cái tên này khóe miệng thật sự không nhịn được co rút một trận, sau đó hơi cúi đầu, nghĩ thầm không trách tiểu nha đầu Quân Vụ này lại được sủng ái, chính là “Trung thành tận tâm” tâng bốc điện hạ, đừng nói là điện hạ, ngay cả hắn cũng vui vẻ khi người khác trong lòng kính nể chính mình tâng bốc cái chân thối của mình, đáng tiếc công công đều là người tinh vi, không có kẻ nào là người thuần lương tốt lành cả.

Trời càng lúc càng lạnh, cũng tối rất nhanh, Lưu công công tiến lên hỏi điện hạ có dùng bữa hay không, dê nướng nguyên con ngày hôm qua nói đến đều đã chuẩn bị xong.

Thái tử có chút hứng thú: “Vậy thì mang lên đi.”

Toàn bộ Đông cung chỉ có một chủ tử là thái tử, hắn dùng bữa không cần giống Hoàng đế đi từ cung phi tần nọ đến cung phi tần kia để ăn, Thái tử dùng bữa quanh năm suốt tháng quanh quẩn cũng chỉ ở ba chỗ.

Một là tẩm cung của hắn —— cách thư phòng nhỏ không xa, bình thường hay dùng bữa sáng ở nơi đó, bữa trưa nếu không dùng trong cung của hoàng hậu hoặc ở bên ngoài, thì chính là ở thư phòng nhỏ còn có một thư phòng khác, bữa tối cũng giống vậy, bởi vì điện hạ luôn phải đọc sách và xem tấu chương, thích dùng bữa ở chỗ nào đó vừa gần lại tiện di chuyển.



Vì thế hôm nay chính là ăn dê nướng nguyên con, hắn cũng ở bên ngoài thư phòng nhỏ, Dương công công tự mình tới hầu hạ, một bữa nướng, cắt thịt, chấm ớt cay, đưa cho Thái tử nếm thử, sau đó được thưởng năm lượng bạc.

Điều này chứng tỏ Thái tử rất hài lòng. Vào mùa đông, Dương công công mệt mỏi một thân đầy mồ hôi, lại rất vui mừng, đây là số lần hiếm hoi hắn lộ diện trước mặt Điện hạ. Hơn nữa hắn còn không dám ngẩng đầu lên quá cao, sợ Điện hạ nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của hắn —— đây là Lưu công công nói cho hắn biết, điện hạ thích khuôn mặt tròn.

Lý công công, Tiểu Thịnh, Lưu công công, thế cho nên bốn người Xuân Hạ Thu Đông Ẩn, đều là mặt tròn.

Bây giờ Chiết Quân Vụ cũng là mặt tròn. Dương công công mang theo khuôn mặt gầy gò ăn thế nào cũng không thể béo lên được, chỉ sợ khiến cho điện hạ không thoải mái, chờ điện hạ ăn xong, hắn đem toàn bộ dê nướng còn lại đưa cho Lưu công công, lau mồ hôi, lúc này mới nhỏ giọng oán giận trong phòng: “Ngươi nói thân xác này của ta có nên bỏ đi không, như thế nào lại ăn mãi không béo!”

Lưu công công thầm nghĩ đó là trong mạng ngươi không có phúc khí, nhưng mà trên mặt lại ra vẻ an ủi: “Nhưng điện hạ thích tay nghề nấu nướng của ngươi.”

Dương công công trong miệng cảm kích, trong lời nói mang vẻ khoe khoang: “May mà ông trời còn thưởng cho ta một chén cơm ăn.”

Lưu công công cười ha hả, chờ hắn đi rồi, đem thịt dê đưa cho Chiết Quân Vụ: “Ngươi là người Vân Châu, ngươi ăn nhiều một chút.”

Hắn đoán điện hạ cũng có ý này.

Chiết Quân Vụ không có khách khí, ăn thịt dê, thỏa mãn không nói nên lời, chờ đến thư phòng nhỏ mài mực cho điện hạ, còn cảm tạ điện hạ: “Thật sự là quá ngon.”

Thái tử uống một ngụm trà nóng, trong lòng rất vừa lòng, trong miệng lại nói: “Cũng không phải thứ gì tốt, nhìn bộ dáng thỏa mãn của ngươi kìa.”

Hôm nay hắn làm bài tập rất nhanh, có thể thư giãn sớm, hắn bảo Chiết Quân Vụ viết chữ lớn: “ Để Cô nhìn xem trình độ hiện tại của ngươi như thế nào.”

Chiết Quân Vụ liền lấy bút, nghiêm túc viết tên mình.

Chiết Quân Vụ —— Ba chữ, đều không tính là đơn giản, nhưng nàng viết rất có khuôn mẫu, Thái tử gật đầu: “Ngươi xem như cũng có thiên phú.”

Người có thiên phú dạy thì nhẹ nhàng, chỉ là rốt cuộc thời gian học chữ rất ngắn, viết còn chưa đạt được tiêu chuẩn của hắn, hắn liền nắm tay nàng, lần nữa sửa lại một vài chi tiết: “Nơi này phải dùng sức một chút, nếu không mềm oặt nằm đổ sấp xuống, không có khí thế.”



Chữ giống như bốn chữ người, cũng không phải đơn giản chỉ là lời nói, tất cả đều có lý lẽ riêng. Chữ Thái tử mang theo một cỗ ngạo khí, Chiết Quân Vụ vẫn luôn miêu tả bắt chước theo chữ của hắn, nhưng không có ngạo khí của hắn, Thái tử dạy mấy lần, nàng cũng không có cách nào viết được, vì thế thở dài: “Quên đi, thân phận của ngươi đến chỗ này đã là cực hạn, vẽ da khó vẽ xương, là Cô yêu cầu quá đáng.”

Đây là lần đầu tiên Chiết Quân Vụ từ trong miệng điện hạ nghe thấy những lời cảm khái như thế, nàng hơi có chút khẩn trương: “Điện hạ, nô tỳ thật sự viết không ra khí thế mà ngài nói sao?”

Thái tử lúc này ngược lại có chút thương tiếc nàng.

Sớm chiều ở chung lâu như vậy, hắn cũng có thể biết sự cố chấp của nàng đối với việc đọc sách viết chữ. Theo lý thuyết, một tiểu nha đầu không có tâm tính như vậy, hỏi nàng vì sao, nàng cũng nói không rõ, chỉ nói: “Chính là thích? Vừa thấy đã thích.”

Không chỉ thích, mà còn thích đến tận xương tủy. Thái tử cảm thấy Chiết Quân Vụ may mắn gặp được mình, nếu không làm gì chủ tử nào chịu dạy nô tỳ viết chữ? Cũng chính là con người hắn coi như là cũng lương thiện.

Nhưng có một số việc, trời sinh đã định trước, ngạo khí của hắn nàng không học được, mỗi ngày nàng có thể ăn no liền đã rất thỏa mãn rồi, làm sao có thể có được khí thế của hắn? Hắn ho khan một tiếng, cảm thấy không bằng cứ tiếp tục lương thiện, nói: “Khí thế của mỗi người không giống nhau, giống như người với người không ai giống ai cả, ngươi thử đi tìm khí thế của riêng ngươi là tốt rồi.”

Chiết Quân Vụ liền cảm kích hướng về phía Thái tử cười: “Điện hạ, đa tạ ngài.”

Thái tử gật đầu, lại tiếp tục dạy nàng mấy chữ, sau đó nhìn chữ của nàng ngược lại có chút hoảng hốt: “Cùng chữ của Cô, hình dáng càng thêm giống.”

Chiết Quân Vụ dừng bút: “Điện hạ, không tốt sao?”

Thái tử: “Giống như Cô sao lại có thể không tốt chứ? Được rồi, tiếp tục viết đi.”

Hắn bưng một chén trà ngồi ở một bên chậm rãi uống, chờ Chiết Quân Vụ viết xong chữ, lấy ra từ sau lưng nàng một đoạn văn nghìn chữ, lúc này mới cho nàng trở về.

“Chăm chỉ một chút, không thể bởi vì được Cô khen mà kiêu ngạo, từ đó lười biếng.”

Chiết Quân Vụ liền học được tư thế hành lễ của học sinh đối với tiên sinh nhìn thấy ở trong học đường, hai tay từ trên xuống dưới chồng lên nhau, mu bàn tay hướng lên trên, khom người hành lễ với Thái tử.

“Dạ.”