Chương 29

Đêm đã khuya, cách thời gian ăn cơm tối đã qua rất lâu, trong bụng nàng có chút đói, nghe thấy thịt dê nướng, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước miếng.

Thái tử cười, thấy nàng như vậy thì cũng cảm thấy mình có chút đói, gọi Lưu thái giám: "Bảo tiểu trù phòng mang chút đồ ăn tới đây.”

Thái tử điện hạ vĩnh viễn đều là nói đưa chút đồ ăn đến, đưa cái gì thì không nói, nhiều năm như vậy, toàn bộ dựa vào Lưu thái giám đoán, cũng may Lưu thái giám đoán coi như đúng, thái tử điện hạ đối với đồ ăn coi như hài lòng.

Lưu thái giám được phân phó, liền để Lý thái giám đi thúc giục Tiểu Thịnh. Lý thái giám hiện giờ vẫn đang cụp đuôi làm người, sau khi bị Lưu thái giám lạnh lùng, hắn không còn chân chính lộ mặt trước mặt điện hạ nữa.

Ý của lời này là, hắn có thể đang giữ cửa, điện hạ đi ngang qua chắc chắn sẽ nhìn thấy hắn, nhưng điện hạ sẽ chú ý tới một thái giám giữ cửa sao? Sẽ không, lâu dần, lâu dần, điện hạ sẽ quên mất có một người như hắn.

Đến lúc đó, hắn có thể hoàn toàn bị đuổi đi, Lưu thái giám hôm nay còn giữ lại hắn, chính là sợ hắn trước kia ở trước mặt điện hạ có chút ấn tượng, để tránh điện hạ một ngày nào đó hỏi đến hắn.

Lý thái giám trước kia trong lòng còn ôm hận với Lưu thái giám, hận hắn ăn một mình, nhưng hiện tại có cho vàng thì hắn cũng không dám hận, hắn ngay cả hận ý cũng không sinh ra được, hắn chỉ hy vọng Lưu thái giám xem hắn coi như đã nghe lời, đã bị dọa sợ để không còn tặc tâm nữa. Giữ lại mình làm việc ở đây.

Cho nên mấy ngày nay, hắn thập phần thuận theo, Lưu thái giám muốn nâng Tiểu Thịnh, hắn phải gọi tiểu thịnh một tiếng ca ca. Tiểu Thịnh cầm theo hộp thức ăn, cũng không dám đáp lại, vội vội vàng vàng nói: "Lý ca ca a, ngươi đây là muốn hại chết ta.”

Dương thái giám ở bên cạnh cười ha ha, đưa cho Lý thái giám một khối bánh gạo: "Còn thừa lại cho ngươi.”

Sau đó nói với Tiểu Thịnh: "Ngươi nói với Lưu Đắc Phúc, điện hạ buổi tối ăn thịt dê, trong bụng nghĩ đến còn nhớ hương vị thịt, cho nên cố ý xào thịt bò, những thứ khác đều là ngày thường quen ăn.”

Tiểu Thịnh cố nhớ kỹ, cùng Lý thái giám đi.

Chờ bọn họ vừa đi, tiểu thái giám trong phòng bếp nhỏ lập tức mang theo ấm nước đến đun, trong phòng bếp nhỏ của Dương thái giám vẫn giữ lửa, không dám tắt đi, bọn họ chính là sợ điện hạ buổi tối lại muốn ăn. Nhưng cũng không thể đun khô, cho nên liền đun nước nóng.



Dương thái giám ngáp ngắn ngáp dài một cái, nhìn trời, nói: "Ta đi chợp mắt nửa canh giờ, tiểu tử ngươi ngồi đây canh chừng lửa, cũng đừng để nó tắt.”

Đợi lát nữa ông ấy còn phải đi làm đồ ăn sáng. Nhưng thái tử ăn một ít đồ ăn khuya như vậy, ăn sáng làm một chén mì là đủ rồi, Dương thái giám cũng không cảm thấy lo lắng.

Tiểu Thịnh mang theo hộp thức ăn đi vào thư phòng, Chiết Quân Vụ đem đồ ăn bày ra, thái tử bảo nàng bưng một ít đồ ăn đến bên cạnh ăn, còn thưởng thêm một ít cho Lưu thái giám và Tiểu Thịnh. Hắn thì chỉ cần thịt bò xào và canh mướp.

Chiết Quân Vụ kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên điện hạ ban thưởng đồ ăn. Lưu thái giám cùng Tiểu Thịnh cùng bưng đồ ăn đến phòng bên cạnh ăn, Chiết Quân Vụ bày một cái bàn nhỏ ở phía dưới điện hạ ăn, để tiếp tục hầu hạ.

Người nàng khá nhỏ, ngồi ở đó giống như một con mèo con mới lớn vậy, nhẹ nhàng nhấm nháp nuốt đồ ăn, hôm nay tâm sự của nàng đã không còn, kiện cáo cùng tâm sự trên trán cũng biến mất không còn vết tích. Toàn tâm toàn ý vùi đầu ăn, nàng hiện giờ rất thỏa mãn.

Thái tử nhìn bộ dáng đang ăn ngon lành của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy rất thuận mắt. Sau đó ngày hôm sau từ trong Nam thư phòng đọc sách xong đi Trường Nhạc cung của Hoàng hậu thỉnh an, đi ngang qua phòng hoa điểu, liền tạm thời nảy lòng tham để cho phòng hoa điểu trong cung đưa một con mèo đến Đông cung.

Tướng Quân vô cùng tức giận. Gần đây nó rất thường xuyên ra vào thư phòng nhỏ, trước mặt chủ tử hai người một người một chim chiếm lấy được ánh mắt của điện hạ, đó chính là lúc xuân phong đắc ý, hiện giờ nhìn thấy Hạ Ẩn, lại dám bước đi dè dặt.

Lúc này đến một con mèo - - đây là con mèo đầu tiên trong phòng hoa điểu, có thể thấy được ngạc nhiên. Mắt Đậu Đậu của tướng quân tràn ngập sự ghen tị, bay trên không trung, thừa dịp Hạ Ẩn không chú ý, bay nhào qua, mổ mèo một cái.

Sau đó bị mèo kia ba một móng vuốt, đánh trên mặt đất.

Chiết Quân Vụ vừa trùng hợp đi lại đây, khi thấy cảnh này liền cười rộ lên, nói với Hạ Ẩn: "Tướng Quân xem như gặp được đối thủ rồi a.”