Chương 31

Lưu công công thấy bọn họ còn chơi trò của học sinh tiên sinh, trong lòng lại là một phen hâm mộ cùng tiếc nuối —— nếu điện hạ cũng ưu ái hắn như vậy, chỉ điểm đọc sách viết chữ, hắn lập tức có thể đem cái danh tiếng học sinh này chứng thực.

Nào có giống như Chiết Quân Vụ, ngốc nghếch ôm giấy bút đi ra ngoài, cũng không biết nhân cơ hội gọi một tiếng tiên sinh. Bất quá có lẽ là điện hạ thích như vậy?

Lưu công công thở ra những quả bong bóng chua xót để Tiểu Thịnh cùng Chiết Quân Vụ về nghỉ ngơi trước, tự mình đi vào hầu hạ điện hạ nghỉ ngơi, sáng hôm sau dậy sớm, thấy trời càng lúc càng lạnh, liền đi lấy một chiếc áo choàng màu lam nhạt khoác lên người thái tử: “Hôm nay sợ là sắp có tuyết rơi.”

Tuyết rơi không có chuyện gì tốt, lần trước vào lúc tuyết rơi Hoàng đế phong vương cho Đoan Vương, lúc này thưởng cho hắn ta một thê tử tốt.

“Lão đến tuổi rồi, rất nhanh thôi lại phải lập phủ, đương nhiên phải nhanh chóng thành thân, Đoan Vương phi như vậy mới có thể vì hoàng gia mà khai chi tán diệp*.”

*开枝散叶 (Khai chi tán diệp): tương tự như ‘Đâm chồi nảy lộc’, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.*

Vũ Đế ngồi trong ngự thư phòng, phía dưới có bảy hoàng tử ngồi, từ Lão đại đến Lão thất đều ở đây.

Bảy người này tuổi tác chênh lệch không lớn, mấy người đều là sinh cùng năm, Lão thất tuổi nhỏ hơn một chút, mười ba tuổi, Lão tứ Lão ngũ Lão lục mười bốn, Thái tử và Lão nhị mười lăm, Lão đại mười bảy tuổi.

Con trai lớn tuổi đều trưởng thành nên người, Vũ Đế vẫn rất cao hứng, ông đối với các con trai đều đặt kỳ vọng rất lớn, hy vọng bọn họ đều có thể thành tài, đương nhiên cũng hy vọng bọn họ sớm một chút thành gia lập thất, trầm ổn một chút.

Giống như trồng một cái cây lớn, bắt đầu nuôi cây con từ nhỏ, nuôi lớn, cũng hy vọng nó sẽ kết quả đúng chứ? Ông đã mong đợi cháu trai của mình ra đời từ lâu.



Đoan Vương có nha đầu thông phòng, chỉ là hai năm nay đều không có tin vui, Dư quý phi – mẹ đẻ Đoan Vương, đã âm thầm đưa vài thái y qua xem, những chuyện này, Vũ Đế vẫn biết.

Trong phòng Lão tứ Lão ngũ Lão lục cũng có người, Lão thất còn nhỏ, sang năm ban cho vài người cũng không muộn, nhưng Thái tử... Nghĩ tới đây, Vũ Đế cũng có chút mất hứng.

Thái tử quá không nghe lời.

Bất quá những thứ không nghe lời này chỉ ở bề ngoài, đứa nhỏ này từ nhỏ đã quật cường, lớn lên giống ông, tính tình lại không giống, một chút cũng không biết hòa giải.

Nhưng mà là thái tử, cũng không cần hòa giải, nếu một ngày nào đó Thái tử ở trước mặt ông đùa giỡn tâm cơ, Vũ Đế trong lòng càng thêm không vui.

Nhưng có một đứa con trai đối nghịch với mình, làm lão tử luôn cảm thấy không vui. Còn nữa, thái tử gần đây vào Hộ bộ, bên người có thêm một chút vây cánh quá mức thân thiết, ngược lại là Đoan vương, biết tiến biết lùi, tuy có qua lại nhưng cũng chỉ là ‘Quân tử chi giao đạm nhược thủy’*, hiểu được đạo vi thần.

*君子之交淡如水 (Quân tử kết giao đạm bạc như nước): ý nói rằng tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã, tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, không bị trộn lẫn với những tạp niệm về lợi ích vật chất và du͙© vọиɠ cá nhân.*

Mấy người con trai lớn lên, liền khó quản giáo, nhưng bản tính không xấu, chỉ là phải để ông nhắc nhở, ông liền từ trên người Thái tử lướt qua, không chỉ ban cho Lão đại mối hôn sự không tồi, còn ban hôn cho Lão nhị vẫn luôn bệnh tật ốm yếu.

Sau đó, Đoan Vương cùng Nhị hoàng tử tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, Đoan Vương còn cố ý tới vỗ vỗ bả vai Thái tử: “Tam đệ, lúc này là ta và Nhị đệ, lần sau chính là đệ, đệ là Thái tử, Phụ hoàng nghĩ tới luôn phải cân nhắc rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định.”

Thái tử lạnh nhạt hất tay hắn ta ra, hắn biết tâm tư nhỏ của Đoan Vương, nhưng hôm nay hắn hiểu rõ dụng ý của Phụ hoàng, liền đối với Đoan vương chỉ là chán ghét, một chút hâm mộ cũng không có.

Một ép một lên, hắn vào Hộ bộ, Phụ hoàng liền ban cho Đoan Vương một mối hôn sự tốt.



Các triều thần nghĩ gì?

Bầu không khí ở Đông Cung lại rơi vào yên lặng. Mỗi người đều không dám lên tiếng, chỉ có đám sủng vật còn kêu ríu rít vui vẻ, Tướng Quân không từ bỏ ý định mổ Mãnh Hổ, bị Mãnh Hổ đuổi theo liền chạy, hai chúng nó đều là những mặt hàng không dễ chọc, tiểu công công trong lúc nhất thời không trông coi nổi, liền để cho chúng nó chạy vào phương hướng thư phòng nhỏ.

Đó là chạy đi đâu, là người đều có thể suy nghĩ rõ ràng.

Tiểu công công sợ hãi, vội vàng nói cho Hạ Ẩn biết, sắc mặt Hạ Ẩn trắng bệch, vội vàng đi đến cửa thư phòng nhỏ tìm Lưu công công, đã thấy Lưu công công giơ ngón tay lên ‘Xuỵt’ một tiếng, Hạ Ẩn nhìn qua, chỉ thấy trong vườn hoa ngoài thư phòng nhỏ, Thái tử đang lẳng lặng mặc một chiếc áo choàng màu lam nhạt nhìn Tướng Quân cùng Mãnh hổ đánh lộn.

Quân Vụ đứng ở một bên, trên đỉnh đầu đã rơi xuống một ít tuyết, đang nhỏ giọng nói gì đó với điện hạ.

Mặc dù không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng thấy Điện hạ không có tức giận, nàng thở phào nhẹ nhõm, hướng Lưu công công hành lễ tỏ ý đã rõ, sau đó im lặng lui ra, Lưu công công chậc chậc một tiếng, lão thần như bình thường tiếp tục canh giữ ở một bên cửa.

Trong sân, Chiết Quân Vụ cũng đang nhìn thần sắc Điện hạ, thấy hắn quả thật không có tức giận, liền thay Hạ Ẩn thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn Tướng Quân cùng với Mãnh hổ hai kẻ đánh tới đánh lui, ngươi chạy ta đuổi, lúc này Tướng Quân bay lên ngọn cây, Mãnh Hổ liền trèo lên cây, đang ở trên cây giao đấu.

Nàng cảm khái: “Hai đứa chúng nó không bao giờ dừng lại.”

Thái tử nghe vậy cười: “Nơi này của Cô, chỉ có một vị trí, bọn nó không tranh giành thì làm gì bây giờ?”

“Sợ là không chết thì sẽ không thôi.”