Chương 28

Sau khi Thái tử trở lại Đông cung, liền cười nhạt một tiếng, lấy ra một bộ bài tập đọc sách. Lúc này trời cũng đã trở tối, theo lý thuyết thì đáng lẽ hắn nên đi ngủ, nhưng điện hạ nếu đã muốn đọc sách, Lưu thái giám cũng không dám khuyên ngăn, vội vàng bảo Tiểu Thịnh mau chóng đi gọi Chiết Quân Vụ đến.

Vì thế Chiết Quân Vụ sắp lên giường chìm vào giấc ngủ lại phải đi vào trong thư phòng. Nàng cũng không thực sự buồn ngủ - - điểm ấy Thái tử liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, hắn chỉ lo mà chuyên tâm đọc sách của mình, thật ra không muốn để Chiết Quân Vụ đến, ai ngờ Lưu thái giám lại gọi người đến.

Gọi tới thì cũng gọi tới đi, vậy hắn ta sẽ viết thêm mấy chữ nữa vậy. Chiết Quân Vụ ngồi bên cạnh mài mực, hắn thì viết chữ, treo tảng đá lên viết, viết xong chữ lại không thấy buồn ngủ nữa, vừa quay đầu, liền thấy Chiết Quân Vụ như là đang có tâm sự, trên trán tất cả nàng đều là chữ "tôi đang có tâm sự".

Thái tử đem sách cùng giấy thu lại, ngả nghiêng trong kháng(*) chính mình ngồi chơi cờ, buồn cười hỏi: "Nàng đây là đang gặp chuyện gì khó khăn sao?”

(*) ghế ngồi ở giữa ấy đại loại z hong đúng thì hoi nhe=))

Chiết Quân Vụ đi tới: Không biết nên nói như thế nào, nàng đã hết sức giấu diếm nó, nhưng đêm nay thật sự là lần đầu tiên trong đời cân nhắc làm sao để khi dễ người, trong lòng nàng rất không yên.

Nàng mới được mười ba tuổi, sau khi tiến cung vì bảo toàn tính mạng của mình cũng đã tốn hết sức lực ở bên trong, hôm nay còn muốn khi dễ người, trước kia nàng lớn lên ở nông thôn, làm sao có thể gặp qua những chuyện này? Thái tử vừa mới hỏi, nàng còn muốn giấu diếm thêm một chút, nhưng đôi mắt hồ ly của Thái tử điện hạ vừa liếc qua đã có thể lập tức nhìn thấu tâm tư của nàng, hai mắt hắn trừng lên, Chiết Quân Vụ liền giống như ống trúc đổ đậu.

Thái tử nghe nàng mặt ủ mày chau nói xong, lúc này là trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại cười ha ha, bây giờ hắn cảm thấy cô nương này thật là quá ngốc, thậm chí ngay cả việc đơn giản như khi dễ người cũng cảm thấy khó.

Lưu thái giám và Tiểu Thịnh ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười đã lâu không thấy của điện hạ trong cả ngày hôm nay, hai người đưa mắt nhìn nhau, Lưu thái giám nhìn canh giờ, nhẹ giọng nói với Tiểu Thịnh: "Ngươi đi đến chỗ Dương gia gia của ngươi, bảo hắn chuẩn bị chút đồ điện hạ thích ăn, nói không chừng ngài còn muốn ăn khuya.”

Tiểu Thịnh gật gật đầu, nhẹ nhàng bước đi trong đêm.

Trong phòng, thái tử điện hạ vẫn còn đang cười.



Hắn còn tưởng rằng là chuyện gì, lại không nghĩ rằng là bị người khi dễ lại muốn phản kích, nhưng cái này có cái gì khó? Hắn dạy nàng: "Cô nơi này nhiều đồ trang trí như vậy, đợi lát nữa ban thưởng cho ngươi một cái không bắt mắt, ngươi cầm về, đặt ở trên bàn, nàng ta nếu là đập nát, ngươi liền kéo nàng ta đến tìm Lưu Đắc Phúc, nàng ta về sau sẽ không dám.”

Lưu Đắc Phúc chính là Lưu thái giám.

Chiết Quân Vụ vẫn là lần đầu tiên biết có thể như vậy!

Nhưng như vậy thật sự là biện pháp dễ dàng khi dễ Ngọc Dung nhất!

Nàng bây giờ cảm thấy điện hạ thật sự là quá tốt. Trước kia ngài ấy đã tốt rồi, bây giờ còn tốt hơn a.

Một chút ân huệ nhỏ, liền khiến người ta mang ơn. Thái tử điện hạ kỳ thật còn rất cảm khái.

Hắn cảm thấy đây căn bản là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng có thể là vấn đề nan giải khiến một người cơm nước không màng. Mà vấn đề khó khăn này, hắn giơ tay lên là có thể giải quyết, đó chính là cái gọi là thi ân.

Thi ân sao - - có đôi khi quả thật là một loại thủ đoạn. Ví dụ như Đoan Vương, hắn cũng rất thích dùng bộ dáng này. Không chỉ như thế, hắn còn thích thể hiện mình rất là "nhân duyên tốt", rất là "thân cận", thái tử đoán chừng, rất nhanh Đoan vương sẽ hẹn hai đứa con trai của Thục Lăng hầu đi ra ngoài chơi.

Trong lòng hắn cân nhắc chuyện hôm nay, nhìn sắc trời, đã sớm không ngủ được, cũng không buồn ngủ, vì thế dứt khoát không ngủ, cảm thấy Chiết Quân Vụ thật sự là rất đáng thương, lại nghĩ tới hôm nay ăn được thịt dê nướng, nhân tiện nói: "Ngày mai liền kêu tiểu trù phòng nướng một con dê, dùng cách ăn của Vân Châu nàng mà làm theo.”

Chiết Quân Vụ chưa từng ăn dê. Tuy rằng Vân Châu đúng thật là có rất rất nhiều dê, nhưng dê cũng không phải là để người bình thường ăn, nhà nàng tuy rằng lúc ấy cũng không tính là rất nghèo, nhưng mà cũng không giàu có gì, bất luận là nàng, ngay cả chính là cha mẹ cũng đều chưa từng ăn qua.