Chương 27

Buổi chiều, Thục Lăng Hầu phủ tổ chức ăn uống linh đình, bởi vì có thái tử cùng với Đoan vương ở đây, Thục Lăng Hầu cũng không dám uống nhiều, sợ uống say lại sinh sự thì không hay, nhưng cũng không thể không uống, không uống thì có vẻ làm bộ làm tịch, cho nên thê tử Triệu thị liền chuẩn bị canh giải rượu cho hắn, uống trước một bình, để cho hắn bảo trì sự thanh tỉnh cho đến hết tiệc.

Có thái tử ở đây, Đoan Vương nhất định không thể ngồi vị trí chủ vị, tất cả mọi chuyện đều phải thuận theo thái tử mà vi tôn, bằng không ngày sinh thần này hỉ sự sẽ biến thành chuyện xấu.

Nhưng cũng không thể để cho Đoan Vương cảm thấy không thoải mái, hắn liền phái nhi tử thứ hai và thứ ba của mình đi bồi chuyện cùng Đoan Vương. Ai cũng không thể đắc tội được.

Thục Lăng hầu đã sớm chuẩn bị làm thuần thần, lúc hoàng đế hãy còn sống, chỉ thuần phục một mình hoàng đế. Mặc dù thái tử đã được sớm lập làm thái tử, nhưng chuyện tương lai ai mà biết được?

Thục Lăng Hầu phủ bọn họ còn chưa tới thời điểm phải đứng thành hàng.

Nếu thật sự phải đứng thành hàng, sợ là hoàng đế sẽ là người đầu tiên chém đầu hắn.

Thái tử trong lòng cũng cảm thấy rất rõ ràng, nhìn Đoan Vương hiền lành cùng hai tiểu nhi tử Thục Lăng hầu ở nơi đó nâng chén luận chén, bộ dáng như hận không thể tương giao muộn. Liền cười cười, cảm thấy Đoan Vương và Thục Lăng Hầu đều rất thú vị.

Một người thì nể tình, một người thì đem mặt mũi lột xuống rồi lập tức dán nó trở lại mặt mình như lúc ban đầu.

Hắn cúi đầu chuyên tâm uống rượu của mình, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Đoan Vương liệu có thấy rõ ý tứ của phụ hoàng chưa?

Hắn biết phụ hoàng đang xem hai người bọn họ như là hai khúc cổ ở trên một cơ thể sao?

Đây là nói giống như nuôi cổ vậy, người thắng thì có thể thành công sống sót và dễ dàng đi tiếp một đoạn, nhưng đoạn kế tiếp có thể sẽ bị phụ hoàng đẩy ra cho một hoàng đệ mới, rồi những người thắng lại cùng bọn họ quyết đấu hay không thì không biết chắc được?



Bọn họ cho đến hôm nay có tới mười một huynh đệ.

Phụ hoàng cho tới bây giờ vẫn còn khá trẻ và khỏe, sau này bọn họ thậm chí còn có thêm đệ đệ nữa. Các đệ đệ sẽ càng ngày càng lớn, tâm tư lại nhiều, đều là long chủng, chỉ cần phụ hoàng thiên vị, ai không muốn ngồi ở vị trí thái tử?

Không đến cuối cùng, người thắng là ai cũng không biết cả.

Thấy ánh mắt Đoan Vương như có như không mà ném tới chỗ mình, Thái tử cười cười, hướng về phía hắn nâng chén, nặng nề uống một ngụm. Hắn hình như cảm thấy Đoan Vương vẫn không biết ý tứ của phụ hoàng thì phải.

Hắn còn đang hưởng thụ phần ân sủng có thể so sánh với thái tử này, cũng làm không biết mệt. Thái tử nghĩ, Đoan Vương còn có thể cảm thấy hắn đang nằm gai nếm mật, đang chậm rãi ăn mòn vị trí thái tử, chắc là đang âm thầm đắc ý.

Nhìn xem, phụ hoàng đã phái ngươi đến, cũng sẽ phái ta đến, ngươi có Thục Lăng hầu đi cùng, hắn không thể không đưa cho ta hai đứa con trai, ta và thái tử của ngươi chính là đãi ngộ khá giống nhau. Nghĩ đến đây, Thái tử lại có chút mất hứng, hắn lại rót thêm cho mình một chén rượu uống xuống, khiến Thục Lăng hầu sợ tới mức trong lòng run rẩy.

Bất quá hắn cũng coi như vẫn ổn định được, thân ở địa vị cao, đã sớm không còn có là cái gì gọi là lỗ mãng nữa, mặc dù có thể là thái tử đang tức giận, hắn cũng chỉ có thể làm như thế, vì thế tự mình đi rót rượu cho thái tử, cười cười nói: "Điện hạ, ngài có muốn nếm thử một chút dê nướng không? Đây là cách làm đặc biệt của Vân Châu, ăn rất ngon.”

Thái tử cười cười, cầm đũa nếm thử một miếng: "Quả thật là ăn rất ngon.”

Thịt không dai một chút nào, nếu phải miêu tả thì nó quả thực rất mềm, vừa bỏ vào miệng liền tan, thứ làm cho thịt trở nên ngon như thế này không chỉ có vị cay mà có thêm một mùi vị khác. Hắn bất giác không khỏi ăn thêm vài miếng, trong lòng Thục Lăng hầu cũng vì thế mà thả lỏng một chút, đợi đến lúc tiễn được người ra đến cửa, hắn tiễn đầu chính là thái tử, sau đó mới là Đoan vương.

Đoan Vương vẫn một bộ dáng ôn hòa, cũng không nói gì, chỉ nói: “Bổn vương cùng hai nhi tử nhà tướng quân hợp ý, ước định ngày sau cùng đi Linh Sơn hái tuyết thủy pha trà, mong tướng quân đồng ý.”

Thục Lăng hầu đương nhiên phải gật đầu đồng ý, Đoan Vương cũng cảm thấy hài lòng mà gật đầu, trên con đường hồi cung, xe ngựa của Thái tử thì đi ở phía trước, hắn thì ở phía sau, một trước một sau vào cửa cung, nơi này chưa từng có tiếng nói chuyện.