Chương 26

Lão Nhị tính tình lại bạo ngược, vỗ bàn lớn giọng nói: "Tổ mẫu cũng thật là quá đáng đi, thường thường lại như vậy, quả thực đáng giận!”

Nhưng vừa nói xong, đã bị Thục Lăng Hầu đánh một cái phát vào cánh tay: "Đó chính là tổ mẫu của ngươi.”

Lão Nhị liền rầu rĩ không vui.

Lão Tam có tâm kế một chút, hiểu lấy tình: "Hiện giờ kinh đô còn ai không biết tổ mẫu? Ai còn không biết chuyện nhà chúng ta, thời điểm khác còn tốt, chỉ là ngày mai là ngày trọng đại, thái tử cùng Đoan vương đều đến, vạn mong tổ mẫu đừng gây ra chuyện gì khó cứu vãn.”

Thục Lăng Hầu trong lòng cũng tán thành ý của nhi tử, hắn cảm thấy do dự có nên để mẫu thân xưng bệnh vào ngày mai hay không, chợt nghe tiếng tiểu chất nữ ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Bá phụ, bá mẫu, Tam ca ca nói rất đúng, ngày mai là một ngày trọng đại, cũng không thể để xảy ra sai lầm, miệng của tổ mẫu - - rất có thể nói. Không phải chúng ta vọng nghị trưởng bối, thật sự là tổ mẫu tính tình thực lớn, tính tình mà một khi đã nổi lên, liền không quan tâm đến ai hết.”

Nói chuyện không có đầu óc, có thể ở ngay trên bàn tiệc mà náo loạn không thôi - - loại chuyện này cũng không chỉ phát sinh qua một lần.

Thục Lăng Hầu bị nói càng ngày càng kinh hãi. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu: "Ngày mai mặc dù chỉ là sinh thần của ta, nhưng mẫu thân rốt cuộc vẫn sinh dưỡng ta một hồi, làm sao có thể để cho bà ấy vắng mặt?”

"Bất quá các ngươi nói cũng không phải là không có đạo lý, ta còn phải đi cùng mẫu thân nói một chút nặng nhẹ về ngày mai, tránh cho nàng lại có thời gian gây thêm chuyện." Vì thế mà vội vàng mà đi, lưu lại mấy hài tử ở chỗ này cùng Triệu thị nói chuyện. Lúc này trong lòng Triệu thị đã dễ chịu hơn rất nhiều, mấy hài tử đều đứng ở bên nàng, nàng còn có cái gì phải sợ, vì thế ôm tiểu chất nữ, sờ sờ gương mặt đáng yêu của cô bé: "Hôm nay trời lạnh, ngươi cũng không ở trong phòng nghỉ ngơi, mà đi ra ngoài làm cái gì? Đừng có lại bị bệnh nữa a.”

“Không có việc gì đâu bá mẫu, tuy rằng thân thể con không tốt, nhưng cũng không tính là kém, chỉ ho khan vài tiếng thôi.”

Tiểu cô nương họ Chiết, gọi là Minh Châu.

Nàng là người có cá tính cởi mở: "Bá mẫu a, con cũng không sao mà, bá mẫu không cần lo lắng nha. Ngược lại là người đó, gần đây rất vất vả, cũng phải chú ý thân thể một chút." Triệu thị ai một tiếng, lại nhìn ba nhi tử xuất sắc, nàng cảm thấy mỹ mãn nói: "Có các ngươi ở đây, ta sẽ không sợ.”

…… “Ta không phải sợ nàng.” Chiết Quân Vụ thở dài: "Chính là cảm thấy phiền." Mười bảy tháng chạp, buổi tối thái tử điện hạ ra ngoài ăn tiệc, Chiết Quân Vụ không đến thư phòng mà hầu hạ bút mực. Hiếm khi được nhàn rỗi, nàng cũng không chịu ngồi yên, cầm quyển sách điện hạ dạy chữ cho nàng cố gắng học chữ.



Nàng ở trong phòng mình ngồi không yên - - Ngọc Dung luôn thích nháo ra một ít chuyện nhỏ, nàng có chút phiền, dứt khoát đến chỗ Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn.

Xuân Ẩn dùng ngón tay chọc chọc đầu nàng: "Ngươi nhìn ngươi xem, còn sợ nàng, bị nàng khi dễ ra khỏi phòng.”

Chiết Quân Vụ lông mày đều buồn như rớt đến nơi: "Nàng chính là không cẩn thận làm rơi đồ của ngươi, ngươi còn có thể đánh nàng hay sao?”

Hạ Ẩn ở một bên cắn hạt dưa, nghe vậy cười: "Cho nên nói Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.”

Thu Ẩn mấy ngày nay cụp đuôi làm người, chỉ sợ các nàng liên thủ tìm được nhược điểm của nàng ta, sau đó đẩy nàng ta ra ngoài, vì thế gặp người liền cười ba phần, Ngọc Dung lại dám giở trò xấu sau lưng, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Xuân Ẩn: "Còn không phải do nàng quá mềm yếu, Ngọc Dung mới dám xuống tay từ chỗ nàng ta a, đổi người khác thử mà xem. Còn lâu.”

Chiết Quân Vụ cũng chỉ cảm thấy phiền, nàng không cảm thấy có gì khác cả - nàng vẫn còn chưa học được cách tàn nhẫn, vẫn thờ phụng theo kiểu ngươi đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi, ngươi đối với ta không tốt, thì ta mới xuống tay với ngươi.

Thế nhưng Ngọc Dung chỉ làm rơi đồ của nàng một chút, còn có thể nói một câu xin lỗi, nàng cũng có chút không biết xử lý như thế nào, chẳng lẽ chỉ bởi vì đối phương làm rơi đồ của ngươi, ngươi liền muốn tiến lên kêu đánh kêu gϊếŧ sao?

Chiết Quân Vụ trước đây chưa từng trải qua những chuyện này, không biết xử lý như thế nào. Nhưng cứ tiếp tục như vậy khẳng định cũng không phải biện pháp, vì vậy nói: "Ngày mai nàng ấy mà còn như vậy, ta sẽ dọa nàng ấy.”

Xuân Ẩn cũng đi cướp hạt dưa của Hạ Ẩn: "Ô, hổ giấy của chúng ta sắp phát uy sức mạnh rồi a.”

Chiết Quân Vụ biết người ta đang trêu ghẹo mình, chỉ biết ngượng ngùng cười cười, nhưng bởi vì có một chuyện muốn "khi dễ" người ở trong lòng, nàng sau này đọc sách cũng không thể chuyên chú, dứt khoát không đọc nữa, nói: "Ta vẫn là làm tất cho điện hạ đi." Hôm nay làm tất, nàng đã càng ngày càng thành thạo, đã có thể một lòng mà hai dụng.