Chương 24

Thục Lăng Hầu phủ Nhà của Chu Môn Cẩm Tú, trước cửa đều luôn đặt hai con sư tử đá ngồi đó. Thục Lăng Hầu Chiết gia cũng là như thế. Sáng sớm, sau khi tiễn Thục Lăng Hầu đi, Thục Lăng Hầu phu nhân Triệu thị vừa muốn xoay người, liền nhìn thấy trên mặt sư tử đá lúc trước sạch sẽ nhưng giờ lại có chút tro bụi.

Không phải do Triệu thị quá quắt hay cầu kỳ, mà nàng vốn là từ bé đã rất thích màu trắng, hiện giờ càng ngày càng thích những đồ vật trắng noãn không tỳ vết, khi nhìn đồ vật màu trắng bị dính một chút tro bụi cũng thấy không vừa mắt, liền nhíu mày sai người hầu đến rửa sạch sẽ.

“Ngày mai chúng ta còn phải mở tiệc lớn, nhớ hôm nay rửa sạch một lần, ngày mai trước khi khách đến, còn phải rửa sạch lại một lần nữa.”

Người giữ cửa vội vàng đáp ứng, hắn sai những người khác đi lấy nước cùng khăn sạch đến tẩy rửa, lúc này Triệu thị hài lòng mới gật gật đầu, chờ đến khi nàng trở về phòng, các ma ma cùng quản sự đã sớm ở nơi đó chờ nàng.

Sau khi Triệu thị ngồi xuống, liền bắt đầu lấy thẻ bài ra phân phát cho tất cả mọi người, cũng cẩn thận phân phó từng chuyện ngày mai các nàng phải làm.

“Năm nay sẽ khác với những năm trước, bệ hạ ân thưởng, Thái tử chúc mừng, tất nhiên người phải là làm đại thần, các ngươi mỗi người một việc, làm thật tốt và chăm chỉ vào, tuyệt đối không thể mắc sai lầm.”

Chúng bà tử cùng nhau cúi đầu đáp ứng, cầm thẻ bài đi ra cửa, nhưng còn chưa đi xong, mọi người đã thấy thϊếp thân cùng nha hoàn của lão phu nhân lại đây mời Triệu thị đi qua. Vẻ mặt bọn họ tuy đã cúi một chút nhưng cũng vẫn nhìn ra vẻ huênh hoang. Triệu thị bây giờ thực sự rất phiền não.

Nàng xuất thân là danh môn, cùng tướng môn thế gia Thục Lăng Hầu phủ cũng coi như là xứng đôi vừa lứa.



Trượng phu thì anh dũng kiêu chiến, con đường làm quan cũng vừa vặn, lại hết mực yêu thương chăm sóc nàng, nhiều năm như vậy chưa từng nạp thϊếp mà cũng chưa từng có ý định nạp thϊếp, hài nhi dưới gối đều là do nàng sinh ra, nhiều năm như vậy, nàng dốc lòng dạy dỗ bọn nhỏ lớn khôn, đem bọn nhỏ dưỡng dục đến mức, đứa này so với đứa kia còn nổi tiếng hơn, được người người khen ngợi, vì thế đối với cuộc sống hiện nay phải nói là hết sức hài lòng.

Đáng tiếc, Thục Lăng Hầu đúng là tướng môn thế gia, nhưng mẫu thân của Thục Lăng Hầu lại không phải. Đây cũng chính là chuyện ủy khuất nhất sau khi Triệu thị được gả tới đây.

Bởi vì lão phu nhân xuất thân là một nông phụ, chỉ vì cứu được lão Hầu gia thì liền một bước thăng thiên, ngay lập tức trở thành tông phụ của Thục Lăng hầu. Nhưng nàng ta cũng chỉ là một phụ nhân thô bỉ, làm sao có thể gánh vác được một trọng trách lớn như thế, vì thế những chuyện dòng họ liên quan đến Thục Lăng Hầu và hậu trạch, vẫn luôn là người em dâu của lão Hầu gia, Nhị lão phu nhân quán xuyến hết. Trong lòng lão phu nhân liền bị nghẹn một hơi, nghĩ mình không học được thì cũng phải học, liền ngày ngày cố gắng chăm chỉ học, nhưng nàng ta lại học tới mười mấy năm vẫn không biết gì, thẳng đến khi Triệu thị vào cửa, Nhị lão phu nhân trong tay quyền chưởng gia liền giao thẳng cho Triệu thị, trong lòng lão thái thái mới dâng lên một tia hy vọng. Bà hy vọng con dâu sẽ chủ động giao quyền chưởng gia cho bà, nhưng Triệu thị lại không có ý định đó. Nàng vốn sinh ra là nữ nhi thế gia, tính tình nàng lại cường thế, có lão Hầu gia làm chủ, lại thấy mẹ chồng làm người nông cạn, đối với các thế gia biết cũng không nhiều lắm, xuất môn làm khách còn tốt, nếu là chưởng gia, vậy trong nhà còn không phải sẽ bị bà làm cho lộn xộn?

Vì thế nàng liền cầm quyền chưởng gia không buông. Khi lão phu nhân nhân biết chuyện thì từ đó về sau bà ta đã bắt đầu hận nàng.

Chính vì bà ta là một phụ nữ nông dân, thế nên mới rất hiểu cách chửi đổng của người đàn bà chanh chua. Triệu thị thường xuyên bị bà ta chửi, có những lúc nàng tức giận đến khóc, cũng may là trượng phu săn sóc, nàng mới chậm rãi thích ứng được hoàn cảnh.

Về sau khi đã quen thuộc, nàng cũng hiểu được biện pháp mặc kệ gió đông tây nam bắc ta cứ bất động, mặc kệ bà ta không để ý tới nàng, hay là náo loạn vài lần khiến chính chủ nhân của lời chửi không còn mặt mũi, lỗ tai Triệu thị mới được thanh tịnh.

Cũng không lâu lắm, Vân Châu xảy ra đại loạn, nàng cùng trượng phu đem Tiểu Tự ném vào trong sa mạc.

Vốn là chuyện bất đắc dĩ, nàng đã cảm thấy rất bi thống, nhưng mẹ chồng lại giống như đã bắt được nhược điểm của nàng, thường thường liền âm dương quái khí nói ra, thường xuyên xỉa xói, làm cho nàng càng thêm đau lòng.