Chương 25

Quả nhiên, lúc này gọi nàng đi, nói là muốn thương lượng về chuyện tổ chức tiệc sinh nhật, lại chưa có nói được mấy câu, chợt nghe thấy bà ta nói: "Sớm đã bảo ngươi năm đó đừng mang theo bọn nhỏ ra Vân Châu, ngươi lại muốn giả làm nữ nhân anh hùng cái gì, nói cái gì mà thề phải cùng tồn vong với Vân Châu, được rồi a, ngươi hiện tại sống sót, cháu gái của ta liền chết thảm ở đó rồi.”

Lão thái thái nói chuyện mang theo một cỗ châm chọc, trong lòng Triệu thị bị chọc đau đớn, mặt nàng trầm xuống, hai mắt trừng lên, lão thái thái thấy sợ lui về phía sau, bà ta cố giận dữ: "Như thế nào đây, Triệu gia các ngươi là dạy nữ nhi như thế nào! Lại còn muốn ra tay đánh mẹ chồng sao!”

“Tốt, ta thật ra là muốn cho tất cả mọi người biết, nữ nhi Triệu gia các ngươi thật là tốt, không chỉ không cho phu quân nạp thϊếp, mà còn muốn uy phong lẫm lẫm vung tay đánh mẹ chồng, thật đúng là người có giáo dưỡng tốt!”

Triệu thị bị tức đến ngực đau, rồi lại không dám thật sự đánh, đành phải oán hận trở về, chính vì chuyện đó nên cả buổi chiều nàng đều cảm thấy mất hứng. Hạ vàng, Thục Lăng hầu mới về nhà, thấy bộ dáng nàng như vậy, còn có thể có cái gì không biết, liền trầm mặt ra cửa, trước đến chỗ mẫu thân ầm ĩ một phen.

"Mất Tự nhi chính là do nhi tử đứng ra làm chủ, người vì sao lại không có nói nhi tử, ngươi nói nàng làm cái gì?

Nàng có làm gì sai chứ? A nương, người có phải là đang cố ý không cho mọi người sống tốt trong cái nhà này hay không?”

Lão phu nhân nghe xong khóc lớn: "Có phải vợ ngươi lại bắt đầu châm ngòi ly gián hai mẹ con ta hay không, ta cũng không có nói gì hết.”

Thục Lăng Hầu thở dài thườn thượt: "A nương, chuyện năm đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, chuyện đều đã qua rồi, chúng ta là cha mẹ của Tự nhi, chúng ta mới phải là những người đau nhất, người hồ nháo như vậy, đau vẫn là hài nhi a.”

Lão phu nhân vẫn giả vờ nghe không hiểu, bà thật vất vả lắm mới bắt được một điểm yếu của con dâu, đương nhiên phải thừa thắng mà xông lên, mười mấy năm qua đều dưỡng thành cái thói quen chuyên đi châm chọc, làm sao chịu dừng.

Thục Lăng hầu cũng không có cách nào với mẫu thân, nhưng hắn răn dạy như vậy, mẫu thân cũng có thể yên tĩnh để yên cho phu nhân hắn mấy ngày, Thục Lăng hầu buồn rầu trở về, Triệu thị đang lạnh như băng nhìn hắn, Thục Lăng hầu nhìn thấy mà mềm lòng, đi qua ôm nàng: "Là do ta không tốt, phải để cho nàng chịu nhiều ủy khuất rồi.”



Triệu thị nghe thế liền trong nháy mắt cúi đầu gạt lệ: "Nói cái khác thì cũng thôi đi, lại nói về chuyện này, năm đó chúng ta phải có bao nhiêu bất đắc dĩ, người cũng là nhìn ở trong mắt. Hai hài tử, mang một người đi, khả năng còn có một tia cơ hội sống sót, mang hai người đi, cũng là khẳng định tử cục ở phía trước, chúng ta là ngoan tâm đào ra máu trong lòng, làm sao còn có thể lấy ra mà châm chọc ta?”

Nàng khóc nói: "Mẫu thân nếu là thật tâm châm chọc ta thì cũng thôi đi, cũng là đối tốt với Tự nhi, nhưng đứa bé kia khi sinh ra, nàng nhìn thấy đó là một cô nương, liền rất không thích, nhìn cũng không nhìn qua một lần, trong lòng ta có bao nhiêu ủy khuất, chàng cũng biết mà.”

Thục Lăng hầu đương nhiên biết, lúc này khi hắn nghe thê tử kể lại chuyện năm đó, cũng cảm thấy mẫu thân đúng là càng ngày càng quá đáng: "Nếu mẫu thân cứ tiếp tục như vậy, nhà chúng ta không thể không tan.”

Triệu thị thấy phu quân đứng ở phía nàng, trong lòng cũng coi như cảm thấy thoải mái: "Không có cách nào khác, mẫu thân rõ ràng là không thích Tự nhi, lại còn cầm cái chết của đứa nhỏ đến đâm ta, ta, ta mỗi lần nghe xong đều muốn tức đến mức ngất đi.”

Thục Lăng hầu làm sao có thể không biết, hắn cũng cáu giận mẫu thân về điểm này, vì thế liền nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Triệu thị, không tự giác mà nói ra một câu: "Nàng đừng cùng mẫu thân so đo chuyện này nữa..... Nếu như không được, nếu không được thì ta đưa mẫu thân trở về Vân Châu nhé?”

Lời này nói ra làm Triệu thị sợ tới mức vội vội vàng vàng mà ngẩng đầu: “Vạn lần không thể, ngàn lần không được chàng làm như vậy, lão thái thái trong lòng nếu cảm thấy không thoải mái, sẽ nháo ra chính là chàng không hiếu thuận, con đường làm quan của chàng vừa lúc, bọn nhỏ cũng còn muốn làm quan ở triều đình nữa, như thế nào được?”

Thục Lăng hầu cũng chỉ có ý niệm này trong đầu, cẩn thận ngẫm lại, cũng biết là không được, thở dài nói: "Chỉ mong mẫu thân đừng bôi thêm chuyện nữa.”

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân, bốn đứa nhỏ vào phòng, ba nam một nữ, nam đều từ mười lăm đến mười tám tuổi, cô gái nhỏ một chút, bộ dáng mười hai mười ba tuổi.

Bốn hài tử mỗi người đều là nhân trung long phượng, lão đại trầm ổn một chút, nhìn nhìn mẫu thân, thấy thần sắc nàng hãy còn tốt, liền như ông cụ non mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.