Chương 23

Lưu thái giám trở về liền nói với Tiểu Thịnh: "Dương gia gia ngươi có gia đình hôn sự rồi, ngươi có thể làm tốt mọi chuyện, sau này ngươi vào phòng bếp nhỏ, còn có thể ăn nhiều đồ của hắn thêm một chút.”

Tiểu Thịnh nhớ kỹ địa chỉ tỷ tỷ của Dương thái giám, sau đó ngẩng đầu hỏi Lưu thái giám: "Lưu gia gia, ngày mai ngài đi Thục Lăng Hầu gia, Quân Vụ có đi theo không?”

Lưu thái giám lắc đầu: "Không đi không đi, sau khi ngươi đi ra ngoài cũng không cần nhắc tới.”

Tiểu Thịnh tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng cũng không dám hỏi tiếp, đành phải nói sang những chuyện khác. Lần này Thục Lăng Hầu gia phong quang a, bất quá chỉ là sinh nhật, bệ hạ lại cố ý để điện hạ xuống ăn tiệc, tỏ vẻ coi trọng.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là Thụy vương cũng đi, Tiểu Thịnh không cần nghĩ cũng biết điện hạ nhìn thấy Đoan vương khẳng định sẽ mất hứng.

Lưu thái giám ngồi xuống, Tiểu Thịnh rót cho hắn một chén trà, sau đó lại bưng nước nóng tới, tự mình cởi giày cho Lưu thái giám, chậm rãi đun nước nóng cho hắn ngâm chân. Hai chân này của Lưu thái giám trước kia đã từng bị mài mòn, vừa đến mùa đông thì liền cảm thấy lạnh thấu xương, cần dùng nước nóng để ngâm chân, nước càng nóng lại càng tốt, Tiểu Thịnh không dám dùng nước quá nóng, chỉ xách vài bình ở trong phòng, trong nhà chính còn đun một bình nước nóng, chậm rãi đổ nước vào chậu chân gỗ, để nước vẫn duy trì trạng thái ấm áp thoải mái.

Lưu thái giám ngâm chân rất thoải mái cho nên nói, vì sao hắn mang Tiểu Thịnh theo bên người, chỉ dựa vào hiếu thuận của hắn, Lưu thái giám cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tiểu Thịnh là lần đầu tiên đi Thục Lăng Hầu phủ, tuổi lại hơi nhỏ, có thể rất nhiều chuyện chưa từng nghe nói qua, Lưu thái giám vui vẻ nói với hắn một chút, sau này nếu có cơ hội đi ra ngoài làm việc, nội tình các nhà như thế nào, trong lòng Tiểu Thịnh cũng nên có tính toán.

“Thục Lăng Hầu phủ xem như từng chút từng chút dùng chiến công xây dựng lên, nghĩ đến ngươi cũng biết, Thục Lăng Hầu đời này là người đánh giặc rất lợi hại, năm đó có thể bình định phản tặc Vân Châu chiến loạn, công lao của hắn không thể nào bỏ qua.” "Từ đó về sau, bệ hạ liền đối xử với hắn khác biệt, sau khi hắn khải hoàn hồi triều, liền đem ngũ quân đô đốc cho hắn làm, có thể nói là phong quang.”

Tiểu Thịnh nghe Lưu thái giám nói thì ghi tạc trong lòng, đem Thục Lăng hầu cùng trọng thần liên kết cùng một chỗ, thầm nghĩ nhà này là không thể nào và cũng không được phép đắc tội.

Lưu thái giám lại bởi vì ngâm chân thật sự thoải mái, có lòng thanh thản cùng Tiểu Thịnh nói đến chuyện về người Thục Lăng Hầu gia mà mọi người đều biết.



"Ngươi nói hắn làm sao một trận thành danh? So với chiến công của hắn truyền ngày càng thêm rộng rãi thì chính là cách làm người của hắn.”

Tiểu Thịnh tò mò nói: "Làm người như thế nào?”

Lưu thái giám một bên bảo Tiểu Thịnh rót thêm chút nước, một bên thổn thức nói: "Thục Lăng hầu kiêu dũng cùng thiện chiến, phu nhân của hắn cũng là con gái danh môn thế gia, hai người cầm sắt hòa minh, sau khi sinh ra ba đứa con trai, lại sinh ra một khuê nữ, có thể làm cho hai người vui vẻ, mở tiệc lớn.”

"Năm đó cô bé đó mới ba tháng phải không? Đáng tiếc, vừa lúc gặp phải phản tặc tạo phản, Thục Lăng Hầu lúc đó nhậm chức Vân Châu tướng quân, tự nhiên phải chiến đấu hăng hái vệ thành, lúc ấy tình huống nguy hiểm, đầu tiên là bị ăn thua trận, người một quân không ngừng lui về phía sau, lui vào trong sa mạc, Thục Lăng Hầu phu nhân mang theo người một nhà cũng ở đó.”

"Nghe nói về sau đại quân bị mất nước, lại gặp bão cát, người một nhà cùng đại quân phân tán. Lúc ấy, đứa nhỏ lớn một chút còn có thể tự mình đi theo, nhưng trẻ con lại không được, phải ôm mới được, nhưng lúc ấy người nào có nhiều tinh lực như vậy? Thục Lăng hầu cảm thấy chỉ có thể bỏ qua.”

Tiểu Thịnh nghe đến nhập thần: "Sau đó thì sao?”

Lưu thái giám chỉ thổn thức: "Lúc ấy, trong đoàn người Thục Lăng Hầu, có hai đứa bé, đều là bé gái, một là con gái của hắn, một là của huynh trưởng hắn.”

“Huynh trưởng hắn lúc ấy chết trận ở Vân Châu, chỉ còn lại có một chút huyết mạch như vậy, cho nên nữ nhi của huynh trưởng tự nhiên không thể làm mất, mặc dù cũng là nữ nhi, nhưng hắn lại cắn răng không có bỏ qua, chỉ bỏ qua nữ nhi của chính bản thân mình.”

“Chuyện này bị người ta đi theo truyền ra, thanh danh của hắn vang dội, tất cả đều nói hắn có tình có nghĩa.”

Tiểu Thịnh nghe xong cũng thổn thức một tiếng, đổ thêm một ít nước ấm vào chậu ngâm chân của Lưu thái giám, thở dài nói: "Nữ nhi của hắn thật đáng thương.”