Chương 18

Tuy rằng vẫn là xiêm y tiểu cung nữ như cũ nhưng Đông Ẩn đã may thêm hai bộ cho nàng, những người khác chỉ có hai bộ còn nàng thì có bốn bộ. Có một bộ màu hồng cánh sen mà Chiết Quân Vụ rất thích. Vào ngày tuyết rơi đầu tiên ở Đông Cung, Chiết Quân Vụ mặc bộ quần áo màu hồng cánh sen, ở trong sân nơi cung nữ ở đắp người tuyết.

Chờ Điện hạ từ phòng Nam học trở về, nàng đã thay quần áo màu xám vào thư phòng nhỏ hầu hạ. Lúc nàng đến lại nghe bên trong truyền ra tiếng đập phá đồ đạc.

Tiểu Thịnh đứng ngoài cửa nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu trước không cần đi vào. Sau đó miệng mở ra rồi đóng lại, nói ngôn ngữ câm: “Lưu gia gia đang ở bên trong.”

Chiết Quân Vụ gật đầu, cũng nhẹ nhàng đứng ở ngoài cửa, thầm nghĩ Điện hạ nhất định đừng gọi nàng vào, nàng chỉ muốn ngốc ở bên ngoài, ngốc cả đêm cũng được. Nhưng Lưu công công lại gọi nàng đi vào.

“Thái Tử muốn viết chữ, ngươi hầu hạ.”

Hắn chớp mắt một cái với Chiết Quân Vụ rồi đi ra ngoài.

Đây là nhắc nàng cẩn thận. Chiết Quân Vụ ngầm hiểu, nín thở nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Điện hạ, bắt đầu mài mực.

Thái Tử sắc mặt rất trầm, lúc viết chữ cũng hạ bút thực mạnh, giống như trên giấy có kẻ thù.

Viết được vài nét liền ném bút, Chiết Quân Vụ cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ sợ hãi.

Nàng lùi lại đứng sang một bên, lẳng lặng chờ Điện hạ nổi nóng. Điện hạ có lẽ là ở bên ngoài sinh ra tức giận, Chiết Quân Vụ ở Đông cung ba bốn tháng cũng chưa từng đi ra ngoài.

Nàng không hiểu những người bên ngoài và những thứ bên ngoài. Đối với nàng mà nói, Đông cung vốn đã rất lớn lại phức tạp, nàng không dám đặt chân ra thế giới bên ngoài.

Vì vậy Thái Tử phát giận thì cho dù nàng có thông minh đến đâu, nàng cũng không bao giờ đoán được lý do, nàng làm điều gì đó để lấy lòng chủ tử, chỉ hy vọng Điện hạ đừng giận chó đánh mèo.

Lần này Thái Tử không đập phá gì cả. Hắn rõ ràng đang nín thở, mặt đỏ bừng vì tức giận, đi đi lại lại trong phòng.



Hôm nay sau khi lâm triều, phụ hoàng phong vương cho Đại hoàng tử.

Thụy vương.

Đây là vị vua đầu tiên trong số các huynh đệ, mọi người đều đi lên để chúc mừng. Thụy vương liền thỉnh mọi người ăn tiệc, còn nói với hắn: “Tam đệ, ngươi nhất định phải đến, ca ca sẽ chuẩn bị thứ rượu mà ngươi thích uống nhất.”

Khi đó Thái Tử chỉ muốn nhấc chân rời đi, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ: “Được, đệ đệ nhất định sẽ đi.”

Thái Tử ghét nhất nói hai chữ “đệ đệ” trước mặt Thụy vương.

Hắn là hoàng tử, ở nơi khác tự xưng là đơn độc, nhưng duy chỉ ở trước mặt các huynh đệ, hoàng đế yêu cầu hắn không phải một người hoàng tử mà là huynh đệ.

Nhưng phụ hoàng thậm chí còn không nghĩ đến hắn nguyện ý làm huynh đệ, những người khác cũng nguyện ý sao? Nói thật, hắn là hoàng tử nhưng phụ thân ở trước mặt huynh đệ cũng không cho hắn một chút ưu ái, sủng ái lão đại một cách mù quáng, còn cho rằng lão đại hiếu thuận, hiểu chuyện, thường khen hắn làm việc ổn trọng, còn mình thì không bằng lão đại cần phải mài giũa thêm.

Thái Tử mỗi lần nghe được những lời này đều nổi giận - mài giũa mài giũa, chịu khó mới thành công, hắn sắp gần mười sáu tuổi, chỉ được học hành, nghiên cứu, vất vả đến tháng chín đi Ký Châu một chuyến cuối cùng mới được ban thưởng vị trí Thái Tử. Hắn còn cho rằng phụ hoàng rốt cuộc cũng muốn trọng dụng mình, nhưng trở về từ tháng 9, tháng 10, tháng 11 và thậm chí đến bây giờ, vẫn như cũ đọc sách.

Mà Đại hoàng tử luôn được phụ hoàng tán thưởng, hôm nay lại phong cho hắn trở thành Thụy vương.

Thái Tử nhắm mắt lại. Thực ra trong đầu hắn đã có một ý niệm từ lâu.

Hắn cảm thấy, phụ hoàng là muốn cho hắn đối đầu với Thụy vương.

Cùng Thụy vương đấu cái gì, hắn đầu óc sáng suốt. Một hoàng tử tuổi càng lớn thực sự là một mối đe dọa đối với hoàng đế. Thái Tử rất thông minh, có thể nghĩ ra bước này nhưng chỉ là không muốn thừa nhận.

Hắn không muốn thừa nhận, lúc trước sở dĩ hắn có thể đi Ký Châu là vì phụ hoàng thấy Thụy vương bên người bắt đầu tụ tập một đám tiểu huynh đệ, còn hắn một người cũng không có, phụ hoàng cảm thấy thế lực của đại hoàng huynh có thể sẽ suy yếu một ít, vì vậy mới phái hắn đi.



Nhưng sau khi hắn từ Ký Châu trở về, tên tuổi của Thụy vương ngày càng vang dội, vì vậy bắt đầu lại cho Thụy vương thêm lợi thế.

Thái Tử trong lòng vô cùng phiền muộn. Hắn không muốn tin, không muốn tin rằng phụ hoàng mà hắn nhất mực kính trọng, coi hắn như một con dế, rồi lại tìm một con dế khác để đấu với hắn.

Hắn cho rằng nếu mình đoán đúng, vài ngày nữa phụ hoàng sẽ giao cho hắn một việc sai sử, bởi vì chỉ bằng cách này hắn mới có thể áp đảo một đầu Thụy vương.

Vậy phụ hoàng sẽ cho Thụy vương cái gì để tới áp đảo hắn?

Nếu mình vẫn giống như bây giờ, liệu phụ hoàng có chán ghét và thật sự đem hắn phế bỏ không?

Thái Tử nghĩ đến đây, hãi hùng khϊếp vía, nhưng không dám nói với ai, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Hắn sợ, liền nghĩ đến việc làm điều gì đó để lấy lòng hoàng đế. Nhưng hắn lại không bằng lòng làm như vậy!

Hắn có tôn nghiêm và kiêu ngạo của riêng mình. Vì vậy lại càng tức giận, càng nghĩ càng bực lại muốn đi đập vỡ đồ đạc.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy Chiết Quân Vụ đứng ở nơi đó, thân thể cứng ngắc.

Nàng đang sợ chính mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên nghĩ đến một sự tương tự: Nàng như vậy, giống với hắn sợ phụ hoàng.

Hắn nghĩ, có thể trong lòng phụ hoàng, hắn không phải con trai mà chỉ là nô tài.

Ý nghĩ này khiến hắn phát lạnh cả người, làm hắn hắn càng thêm bực dọc.

Hắn bước nặng nề bước ngồi lại xuống ghế, ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt.