Chương 19

Chiết Quân Vụ càng thấp thỏm hơn. Điện hạ thế này khiến nàng sợ hãi, bộc phát tức giận một hồi cũng không sao, nhưng như thế này ai biết khi nào thì hắn phát giận?

Nàng đợi rồi đợi, đợi đến khi Điện hạ đi nghỉ ngơi, nhưng vẫn không đợi được tính khí của hắn. Khi Chiết Quân Vụ bước ra, nhỏ giọng rồi chớp mắt với Lưu công công và Tiểu Thịnh.

Điện hạ không ổn, thậm chí càng tức giận hơn.

Toàn bộ Đông cung bị một tầng mây đen bao phủ. Mọi người nói chuyện đều phải nhỏ giọng, sợ nếu nói to sẽ bị Điện hạ nghe thấy mà đánh chết, Tướng Quân cũng không cao hứng ngâm thơ mà là kẹp chặt đuôi làm đà điểu, đôi lúc đi bắt nạt Tiểu Nâu để giải tỏa áp lực.

Lúc này, Chiết Quân Vụ mới nhận ra “được sủng ái” là chuyện không tốt, vì sự “được sủng ái” này mà nàng phải đến thư phòng nhỏ hầu hạ Điện hạ đọc sách.

Cho dù Điện hạ vui hay không vui, cũng sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa mà xem sổ con, đọc sách. Chỉ khi hắn cao hứng, lúc đọc xong sách nhàn rỗi sẽ nói với nàng mấy câu, còn nếu tức giận thì sẽ nghiêm mặt, không cho sắc mặt tốt, cả người đều thích bới lông tìm vết.

Cũng may Chiết Quân Vụ không làm nhiều việc, chỉ mài mực nên hắn không tìm ra lỗi. Còn Lưu công công một mình phụ trách quá nhiều việc, mấy lần còn bị Điện hạ mắng vài câu đồ ngu.

Khi ở Đông cung lại có tuyết, Chiết Quân Vụ mặc quần áo màu hồng cũng không dám ra ngoài đắp người tuyết, Xuân Ẩn đưa cho nàng một củ khoai lang nướng, nàng ăn xong còn cố ý đi thay quần áo, sau đó súc miệng, không để cho mình lưu lại chút hương vị gì.

Khi trời đã trưa, nàng chuẩn bị đi thư phòng nhỏ thì nghe thấy giọng nói vui vẻ từ bên ngoài.

Hạ Ẩn từ bên ngoài bước vào, rũ bỏ lớp tuyết trên người: “Điện hạ muốn đi Hộ Bộ nhậm chức.”



Mọi người đều cảm thấy đây là tin tức tốt, Thụy Vương chỉ là một hoàng tử đầu trọc, còn không có thực lực gì cả.

Nhưng Điện hạ thì khác, nay đã vào Hộ Bộ làm việc, là người đầu tiên trong nhóm hoàng tử.

Mặc dù Chiết Quân Vụ không biết chức quan của Điện hạ là gì - Hạ Ẩn cũng không biết, thời gian ngắn ngủi chưa hỏi thăm được nhiều. Nhưng nàng biết nếu Điện hạ vui vẻ, bọn họ có thể không phải cẩn thận như vậy nữa.

Nhưng chờ nàng vào thư phòng nhỏ lại phát hiện không khí ở đây khác với bên ngoài. Bên ngoài là thiên đường hạnh phúc còn bên trong thư phòng lại im ắng, thậm chí còn yên lặng hơn lúc trước.

Thái Tử Điện Hạ tự nhốt mình trong phòng, ngay cả Lưu công công cũng đứng đợi ở bên ngoài, không thể đi vào.

Chiết Quân Vụ cũng đứng bên ngoài, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nàng chờ mong Lưu công công cho một nhắc nhở, miễn lát nữa chọc giận Điện hạ, nhưng Lưu công công lại lắc đầu: Hắn cũng không biết.

Hắn cũng cân nhắc, việc này thế nào cũng là chuyện mừng, lúc Điện hạ ở bên ngoài cũng cao hứng phấn chấn, thậm chí còn đi thỉnh an Thái Hậu và hoàng hậu nương nương, mọi việc đều tốt đẹp, ngay cả khi trở lại Đông Cung cũng đang cười, nhưng vừa bước vào thư phòng lại không có động tĩnh.

Gương mặt trước khi bước vào thư phòng liền thay đổi, vô cùng nhanh, trong chốc lát đã trở nên lạnh lẽo, khiến cho Lưu công công sau lưng toát mồ hôi.

Hắn đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài ngay lập tức, bây giờ không còn ai trong sân, chỉ có hắn, Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh.

Đến nỗi Lý công công đã sớm bị Lưu công công đi gác cổng sân.



Chiết Quân Vụ từ từ hít sâu một hơi rồi lại thở ra, bởi vì nàng biết lát nữa mình sẽ phải đối mặt với một trận chiến ác liệt. Quả nhiên Điện hạ là một người làm việc cực kỳ chăm chỉ, ngay cả lúc này hắn cũng không quên ôn tập công khóa.

Chiết Quân Vụ đi vào mài mực, thấy bút của hắn không ngừng ấn xuống ấn xuống, cuối cùng chấm mực đã nhiễm toàn bộ tờ giấy.

Giấy này không sử dụng được nữa.

Chiết Quân Vụ nghĩ, nếu muốn phát tiết nhiều như vậy, tại sao chỉ viết chữ lớn mà không đi luyện võ?

Một cú vung búa, chắc chắn sẽ trút được cơn giận dữ của mình. Đáng tiếc Điện hạ tính tình thất thường, hắn chỉ buồn viết chữ, vốn dĩ phải viết 50 ký tự nhưng viết nặng quá, một tờ giấy bị bỏ đi, tờ tiếp theo cũng bị phế bỏ, giấy vụn chồng chất trong sọt đựng.

Thậm chí không chứa nổi nữa! Chiết Quân Vụ do dự, phân vân không biết có nên đi thay sọt đựng vào lúc này không.

Nhưng Thái Tử điện hạ không viết nữa. Hẳn là biết không giữ nổi bình tĩnh nên dứt khoát ném bút, liếc nhìn nàng một cái khiến nàng suýt chút nữa không đứng vững, bất quá Điện hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ý bảo nàng theo kịp rồi sải bước đi ra ngoài.

Chiết Quân Vụ vội vàng đuổi kịp, Lưu công công nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.

Tiểu Thịnh không dám đi theo, chỉ có thể nhìn ba người họ rời đi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Thái Tử đi đến rừng trúc ở hậu viện. Hắn từng chôn một vò rượu trong rừng trúc, đến nay đã ba bốn năm chắc là uống được rồi. Chiết Quân Vụ nghe lời, đi đến ngôi nhà gỗ bên cạnh cái hồ nhỏ lấy một cái xẻng ra — nàng cảm thấy này là do Điện hạ để lại vào ba bốn năm trước.