Chương 17

Chiết Quân Vụ nghe lời không đi chăm sóc Tướng Quân, nhưng Tướng Quân tự mình tìm tới. Nó thế nhưng thừa dịp tiểu thái giám không chú ý trực tiếp chạy vào thư phòng nhỏ.

“Điện hạ — Quân Vụ—”

Âm thanh thê lương vang lên, khiến Chiết Quân Vụ cảm thấy mình là một nữ nhân vô tâm. Thái Tử đang đọc sách, nghe vậy cười nói: “Để cho nó vào.”

Lưu công công lúc này mới dám thả nó đi vào.

Tướng Quân không dám xông vào trong ngực của Thái Tử, đành phải đi tới vòng tay của Chiết Quân Vụ, hưởng thụ khi được ôm trong tay nàng, cõi lòng nhớ nhung lại nói một câu: “Quân Vụ —”

Chiết Quân Vụ nhỏ giọng ‘ui cha’ một tiếng, ôm nó đặt lên giá chim: “Đợi cho tốt, đừng chạy loạn.”

Lưu công công dâng một tách trà nóng cho Thái Tử, Thái Tử cầm lấy, nhàn nhã thổi thổi hơi nóng trong tách trà, nói: “Tướng Quân, có thể đọc câu thơ đã dạy cho ngươi không?”

Tướng Quân nghiêng đầu, như thể cố hiểu Thái Tử muốn nó làm gì.

Thái Tử: “Tùng hạ vấn đồng tử —”

Tướng Quân: “Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thái dược khứ—”*

*bài thơ “Tầm ẩn giả bất ngộ” của Giả Đảo.

Thái Tử vừa lòng cười, hấn thích sự thông minh của Tướng Quân, đôi khi nó còn học nhanh hơn những người khác.

Chiết Quân Vụ đợi ở bên cạnh, cũng nỉ non trong lòng bài thơ hoàn chỉnh.

Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thái dược khứ.

Chỉ tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xứ.



Mặc dù không biết nó có nghĩa là gì, nhưng nàng sẽ nhớ kỹ. Nàng còn nhớ tên bài thơ, gọi là Tầm ẩn giả bất ngộ.

Có lẽ là ý đi tìm ai đó nhưng không tìm được.

Tại sao không thể tìm được? Chiết Quân Vụ đoán rằng chắc người này đã đi ra ngoài.

Dù sao cũng không có ở nhà.

Thái Tử tình cờ nhìn qua thấy nàng cúi đầu ở đó - hắn bây giờ cũng biết, thời điểm nha đầu này suy nghĩ thích hơi hơi cúi đầu, hắn buồn cười nói: “Ngươi nghĩ cái gì?”

Điện hạ thích người trung thực, Chiết Quân Vụ không dám nói dối hắn. Nàng nói ra suy đoán của mình: “Điện hạ, suy đoán của nô tỳ có đúng không?”

Thái Tử gật đầu: “Là đúng.”

Chiết Quân Vụ thở phào nhẹ nhõm. Thời điểm Điện hạ tâm tình tốt còn tính hiền lành, nàng nói ra giải thích của mình: “Vậy hắn còn phải đi một chuyến.”

Thái Tử tay dừng uống trà: “Cái gì?”

Trái tim run lên, Chiết Quân Vụ không đoán được tâm tư lén lút nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn không có gì tức giận, thấp thỏm nói: “Không phải không tìm được người sao? Lại đi thêm một lần.”

Thái Tử thích thú: “Nếu lần sau cũng không gặp được nhau thì sao?”

Cái này Chiết Quân Vụ biết: “Vậy đi buổi tối. Ban ngày phải ra ngoài làm việc, buổi tối phải trở về ngủ chứ?”

Thái Tử ngạc nhiên: “Ngươi nói... cũng không sai.”

Chiết Quân Vụ lại thở phào nhẹ nhõm, thật tốt vì Điện hạ không tức giận. Nàng mang trái cây đến cho Điện hạ — đây là Lưu công công phân phó nàng, Điện hạ sẽ muốn ăn chút trái cây sau khi uống trà, trái cây được đặt tủ sách trước bàn làm việc, Lưu công công đứng ở cửa có thể châm trà nên không thể đi vào đưa trái cây.

Cho nên hắn dạy Chiết Quân Vụ: “Tay ngươi phải vững, mắt phải tinh.”

Chiết Quân Vụ gật đầu, nghiêm túc nhớ rõ lời dạy của Lưu công công.



Thái Tử thật sự tự nhiên tiếp lấy trái cây, sau khi ăn xong vẻ mặt thư thái, đặt sách xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp trở lạnh?”

Gần đến tháng mười một.

Lưu công công: “Đúng vậy, nô tài đã cho người chuẩn bị xong đồ vật cho mùa đông.”

Lưu công công chuẩn bị đồ vật là cho Thái Tử còn Đông Ẩn phụ trách phát quần áo mùa đông cho mọi người.

Mặc dù Chiết Quân Vụ không có thăng cấp rõ ràng lên cung nữ hạng nhất, nhưng trước mắt nàng đang làm việc của cung nữ hạng nhất. Lưu công công không dám tùy tiện nhắc tới, bởi vì Thái Tử nhìn Chiết Quân Vụ ăn mặc xiêm y của tiểu cung nữ cũng không thấy chỗ nào không hợp, cho nên Lưu công công không dám để cho Chiết Quân Vụ đột nhiên thay đổi xiêm y.

Xuân Ẩn và Hạ Ẩn cũng nói với Chiết Quân Vụ về vấn đề này.

“Ngươi vừa mới tới, tuổi cũng nhỏ. Nếu tin tưởng chúng ta, ngươi có thể đợi đến khi lớn hơn một chút, ước chừng sẽ làm được.”

Hạ Ẩn xác thực nhớ thương vị trí của Thu Ẩn.

“Đến lúc đó nếu ngươi có thể được Điện hạ thưởng thức thì cùng Xuân Ẩn đổi, hầu hạ giày vớ xiêm y, mặc quần áo phụ kiện cho Điện hạ, Xuân Ẩn đi làm việc của Thu Ẩn.”

Chiết Quân Vụ đến gặp Xuân Ẩn, thấy nàng ấy mỉm cười gật đầu, rõ ràng là đã bàn bạc với Hạ Ẩn từ trước. Chiết Quân Vụ nhận ra mình đã lên một chiếc thuyền đang chèo.

Nhưng khi nàng nghe thấy lời này cũng không ngạc nhiên, mà hỏi: “Thật sự có thể?”

Thu Ẩn dễ hạ gục vậy sao?

Hạ Ẩn cười nói: “Ngươi tin tưởng chính mình. Vận may của con người rất quan trọng, vận may của ngươi rất tốt.”

Chiết Quân Vụ cất giấu một bí mật trong lòng. Khi gặp lại Thu Ẩn, trong nháy mắt có chút chột dạ. Bất quá ngay lập tức thuyết phục bản thân: Thu Ẩn tháng trước còn thái độ ra mặt cho ngươi xem.

Không phải nàng bị khi dễ thì là Thu Ẩn bị khi dễ. Vậy Thu Ẩn là người bị khi dễ đi.