Chương 8

Thời khắc xét xử rất nhanh đã đến, phó tướng Bùi bị lấy đi hết những công trạng và bị giáng thành dân thường. Học sĩ Trần được thả ra, ông được bệ hạ phong thưởng hậu hĩnh để an ủi.Mà vụ án này từ đầu tới cuối không hề nhắc đến Lưu gia một chút nào cả.

Chắc hẳn vào lúc bệ hạ cho lật lại vụ án Lưu gia đã đi trước một bước xóa hết mọi chứng cứ rồi.

Ta đến Trần phủ, tứ tiểu thư nhà Trần gia - Trần Vân Nương vẫn kéo ta lại lau nước mắt, nàng liên tục nói mấy ngày nay phụ thân nàng ở trong ngục chịu biết bao khổ cực. Cũng may mà trời xanh có mắt, bệ hạ minh giám mới trả lại thanh bạch cho phụ thân nàng.

"Hôm qua bệ hạ còn triệu kiến phụ thân vào cung bàn việc, người rất xem trọng phụ thân, cũng qua đó mà cho những kẻ tiểu nhân kia thấy Trần gia chúng ta không phải là hạng tôm tép. Cha của ta còn được bệ hạ trọng dụng" Trần Vân Nương vừa lau nước mắt vừa thút thít nói.

Ta vỗ vai nàng khẽ thở dài: "Dù sao thì hết rủi tới may, mọi thứ đều ổn thỏa rồi"

"Chứ còn gì, cô biết không hôm qua khi cha ta vào cung thái tử điện hạ còn đích thân hỏi thăm cha ta cơ" Trên gương mặt Trần Vân Nương mang vẻ đắc ý.

Tay ta ngừng lại rồi lại vờ như không có gì rút tay về: "Bác Trần tài năng học vấn uyên bác, đức hạnh cao vời vợi đương nhiên sẽ được người người kính trọng"

"Ta nghe cha nói thái tử cũng là một chàng thiếu niên nhanh nhẹn, sắp sửa đến lúc chọn thái tử phi rồi. Trong kinh thành không biết bao nhiêu là nhà thiên kim tiểu thư trông ngóng làm thái tử phi nữa" Trần Vân Nương ôm mặt thở dài một hơi: "Nhưng mà người như ta và cô, phụ thân chỉ là quan văn hàn lâm, chưa từng nắm giữ thực quyền chắc chắn là không có tư cách rồi"

"Cái vận may này giao cho những người may mắn đi. Những ngày tháng trôi qua của hạng tôm tép chúng ta không có dính líu gì với những con người cao quý đó thì mới tốt" Ta cười cười ngắt lấy bông hoa lê nở rộ bên cạnh mình: "Nhành hoa này rất đẹp, ta mang về cắm vào bình hoa nhé"

"Đa tạ cô đã đến thăm ta, nếu như cô thích thì hái thêm vài bông đi" Vân Nương cũng vươn tay ra muốn hái giúp ta.

Ta bảo vệ đóa hoa lê trong lòng mình: "Một nhành hoa là đủ rồi, có nó điểm xuyến thì khi đọc sách cũng sẽ càng thêm thơ"

Mấy ngày tiếp theo địa vị của Trần gia trong triều đường hiển hách lên từng chút một. Rất nhiều việc lớn quan trọng hoàng thượng đều đặc biệt đều để học sĩ Trần làm.

Ban đầu Trần gia và Thẩm gia không chênh lệch bao nhiêu. Còn bây giờ thì Trần phủ đã cao hơn Thẩm gia của chúng ta một bậc rồi.

Phụ thân ở bên bàn luyện chữ còn ta thì dùng một ngọn cỏ vọc mấy con cá chép trong bể cá. "Màu Trắng" vẫn còn rất nhỏ, "Không Trắng" to hơn một chút, "Cũng Không Trắng" mập nhất, mỗi lần ăn nó là con tích cực nhất.

"Thái tử đã bắt đầu tham gia chính sự, ta thấy thái tử hành sự cần cù chăm chỉ, rất có khí phách giống bệ hạ năm ấy" Sau khi phụ thân luyện xong một trang giấy thì người nói.

Ta bật cười giễu cợt: "Năm ấy bệ hạ từ một hoàng tử không được sủng ái từng bước gian khổ đi lên ngôi vị. Còn thái tử thì được bệ hạ xem trọng, cả quá trình lớn lên thuận lợi thì đúng là có khí phách năm ấy của bệ hạ, nhưng người cũng chẳng có tính cách như năm đó của bệ hạ"

"Đông cung thái bình, bây giờ trong các hoàng tử cũng không có ai có thể sánh bằng với điện hạ, đương nhiên bệ hạ không cần có tính cách như thế" Phụ thân nói.

Ta chỉ cười lạnh trong lòng.

Người ở trong cuộc mê muội, sau khi thoát khỏi sự bàng quang, ngày trước những chỗ không hiểu ta đều đã hiểu ra rồi.

Trước đây Lưu Tuyết Lang làm hoàng hậu, quyền thế Lưu gia cao chọc trời, ai có thể trốn được biết bao nhiêu tai mắt mà hại chết con của Lưu Tuyết Lang. Gϊếŧ con của Lưu Tuyết Lang cuối cùng thì có lợi cho ai nhất, kết quả rõ rành rành.

Thân là cha, phải tận tay gϊếŧ chết con của mình, lại còn phải giả vờ diễn kịch đi truy cứu hung thủ thật sự, lòng dạ đê hèn nhát gan biết bao.